1
Tình bạn
thực sự lớn
Gồm hàng
triệu thành phần
Nụ cười,
giọt nước mắt,
Lời khen
chê, vân vân.
Một vài
phần nào đó
Có sai
sót, chẳng sao,
Miễn hai
người ý thức
Cùng
chung tay vun vào.
2
Đừng quan
tâm thái quá
Việc mọi
người nghĩ gì.
Vì người
đời đa số
Rất lười
nghĩ, tin đi.
3
Nhà văn,
mời hội thảo,
Nếu được,
đừng tham gia.
Bắt chước
tôi, lặng lẽ
Cứ ngồi
viết ở nhà.
Vì nhà
văn sẽ sống
Bằng việc
viết được gì,
Chứ không
bằng hùng biện
Và chém
gió ti-vi.
4
Người
thực sự hạnh phúc
Là người
không kêu ca
Những bất
hạnh mình gặp,
Mà ngẩng
mặt nhìn ra
Để thấy
đời vẫn đẹp,
Rồi cảm
ơn Chúa Trời
Không bắt
mình chịu đựng
Bất hạnh
của nhiều người.
5
Để thành
công, quan trọng
Là phải
biết ngồi lỳ.
Ai luôn
luôn nhấp nhỏm,
Đố làm
được việc gì.
Tôi viết
nhiều, bởi lẽ
Biết ngồi
bốn, năm giờ
Không
nhấc đít khỏi ghế,
Chỉ để
tìm vần thơ.
6
Đừng tốn
công thuyết phục,
Thêm khó
chịu, nặng nề,
Vì người
nghe chỉ muốn
Nghe
những điều muốn nghe.
7
Chinh
phục nhiều phụ nữ
Không
phải là chiến công,
Ngược
lại, là thất bại,
Nếu anh
là đàn ông.
Người đàn
ông đích thực
Chỉ chinh
phục một người,
Tốt, thủy
chung, nồng thắm,
Để cùng
sống trọn đời.
8
Chỉ vì
quá mệt mỏi
Và thất
vọng với người,
Nhiều phụ
nữ quyết định
Sống độc
thân suốt đời.
Quyết
định thì quyết định,
Nhưng rất
sâu trong lòng
Họ vẫn mơ
gặp được
Ai đó
đáng làm chồng.
9
Thêm một
bí quyết nữa:
Để làm
việc thành công,
Là ai mời
ăn nhậu,
Phải dứt
khoát nói không.
Cũng
cương quyết như thế
Trong
việc định thời gian.
Chưa đến
giờ, tuyệt đối
Không
chịu rời khỏi bàn.
Ai nói gì
cũng kệ,
Dù khen
hay dù chê.
Không
quan trọng trời nắng
Hay trời
mưa dầm dề.
Dứt khoát
không chờ hứng,
Phải làm
việc như tôi,
Tức là
như chiếc máy
Chỉ biết
ngồi, ngồi, ngồi.
Không
viết thì ngồi đọc.
Không
được nằm, tất nhiên,
Vì nằm dễ
ngủ thiếp.
Đọc, đọc
mãi, triền miên.
Vì trong
nghề thơ phú
Là cứ
phải đọc mười
Mới được
phép viết một.
Đọc mọi
thứ trên đời.
Đại khái
là như vậy.
Tôi bảo
đảm những ai,
Làm đúng
như tôi nói,
Sớm muộn
sẽ thành tài.
Ấy là với
điều kiện
Không
thuộc dạng thiểu năng,
Biết quan
sát, biết nghĩ
Và thần
kinh cân bằng.
10
Để mình
có được cái
Chưa từng
có trong đời,
Anh buộc
phải làm cái
Chưa từng
làm trong đời.
11
Đừng
ngoái đầu nhìn lại
Khi anh
đang tiến lên.
Ngoái
nhìn khi tới đích
Lại là
việc rất nên.
12
Để nhìn
thấy ánh sáng,
Hạt giống
chịu vùi sâu
Trong đất
bẩn đen tối,
Rồi ngoi
lên, ngẩng đầu.
13
Nhiều khi
ta ái ngại,
Buồn buồn
và thương tình
Khi thấy
người tóc bạc
Phải ngồi
ăn một mình.
14
Vì là
người, tất cả
Chúng ta
đều giống nhau.
Tim ai
cũng nhức nhối
Âm thầm
một nỗi đau.
Khác biệt
chỉ ở chỗ
Người
giấu sau nụ cười,
Người
giấu trong tiếng khóc
Nỗi đau
của từng người.
15
Bạn tốt,
không nhất thiết
Phải ý
hợp tâm đầu,
Quan
trọng là chấp nhận
Sự khác
biệt của nhau.
16
Ba điều
này nên nhớ:
Một, nếu
anh không tìm,
Sẽ không
bao giờ thấy.
Vậy, muốn
gì cứ tìm.
Hai, nếu
anh không hỏi,
Sẽ không
có trả lời.
Vậy, hãy
đặt câu hỏi
Để có câu
trả lời.
Ba, nếu đứng
một chỗ,
Anh sẽ
chẳng đi đâu.
Vậy, đừng
lười thám hiểm,
Để đừng
chẳng đi đâu.
17
Hạnh phúc
là nụ cười.
Không
nhất thiết mình cười,
Mà nhìn
thấy người cười.
Vậy hãy
làm họ cười.
18
Không cần
người hoàn hảo,
Mà chỉ
cần một người
Làm anh
thấy mình tốt
Và duy
nhất trên đời.
19
Tốt hơn
nên im lặng
Khi người
phụ nữ buồn.
Hãy ngồi
bên lặng lẽ,
Khẽ chạm
một cái hôn.
Không cần
nói gì cả.
Cứ ngồi
yên, hiền lành.
Ngồi, chờ
người phụ nữ
Ngả đầu
vào vai anh.
20
Thử thách
với phụ nữ
Là khi
người đàn ông
Nghèo,
không có gì cả,
Chỉ có
một tấm lòng.
Với đàn
ông, thử thách
Là khi
anh ta giàu.
Giàu đến
mức có thể
Làm người
phụ nữ đau.
21
Phụ nữ,
về bản chất,
Chung
thủy và hiền lành.
Nếu có
hư, chỉ tại
Mấy cái
thằng Sở Khanh.
22
Các bạn
đọc, chiêm nghiệm,
Thấy thơ
đúng và hay,
Mong nó
là điểm tựa
Cho các
bạn hàng ngày.
Nếu quả
được như thế,
Tôi, tác
giả, là người,
Nói thật,
rất nghiêm túc,
Hạnh phúc
nhất trên đời.
Ai đó làm
tỉ phú,
Ai đó làm
quan to,
Mong cho
họ hạnh phúc.
Tôi chỉ
muốn làm thơ.
23
Ai cũng
muốn hạnh phúc,
Còn đau
buồn thì không.
Nhưng
không có mưa lạnh,
Sẽ không
có cầu vồng.
24
Đừng quên
Đức Phật dạy,
Ngài là
người như anh.
Ngài chỉ
đã thành Phật,
Còn anh
thì chưa thành.
Tức ý
Ngài muốn nói,
Trong tất
cả chúng ta
Ai cũng
có cái thiện,
Vậy phải
cố khơi ra.
25
Ai cũng
là hoàng tử
Và công
chúa, có điều
Họ thiếu
óc tưởng tượng
Và lãng
mạn khi yêu.
26
Đời có
một nghịch lý,
Là người
chúng ta cần
Thường
đến không đúng lúc,
Hay nhỡ hẹn
nhiều lần.
Ngược
lại, người thực sự
Ta không
muốn chút nào
Lại đến
rất đúng lúc,
Khi ta
yếu, buồn sao.
27
Phụ nữ,
khi là vợ,
Tưởng đòi
nhiều, hóa ra
Lại đòi
hỏi rất ít:
Chỉ cần
chồng ở nhà,
Để thỉnh
thoảng tế nhị
Nói vài
câu nịnh đầm,
Để vợ vờ
trách khéo,
Nhưng
trong lòng vui thầm.
Cái giống
này rất lạ.
Khi hiền
thì cực hiền,
Nhưng nếu
bị xúc phạm,
Sẽ chồm
lên như điên.
Tôi, kinh
nghiệm, tuyệt đối
Không cãi
vợ bao giờ.
Cứ đóng
vai anh ngốc.
Được hầu
và được thờ.
Tóm lại:
Một - không cãi.
Hai -
luôn cố ở nhà.
Ba - mọi
việc lớn nhỏ
Tôi giao
hết cho bà!
Bốn -
nịnh đầm thật khéo.
Năm - ăn
nói nhẹ nhàng.
Đấy, chìa
khóa hạnh phúc,
Là năm
Nguyên Tắc Vàng.
PS
Đàn ông
còn một việc,
Thuộc vào
loại đương nhiên,
Là không
được ăn “phở”,
Và kiếm
thật nhiều tiền.
28
Cẩn thận
khi người khác
Nói những
lời “chân thành”.
Không
phải ai cũng tốt
Khi mỉm
cười với anh.
Càng đặc
biệt cẩn thận,
Khi ai đó
thường ngày
Rất bình
thường, bất chợt
Trở thành
“tốt” thế này.
29
Tôi có
một nguyên tắc:
Tuyệt đối
không bao giờ
Than buồn
với người khác,
Cùng lắm,
chỉ với thơ.
Vì sao?
Vì người khác
Buồn đau
đã quá nhiều.
Cái họ
cần ở bạn
Là tiếng
cười, tình yêu.
Ai chẳng
có đau khổ,
Một khi
đã làm người.
Tôi luôn
cố che dấu
Cái buồn
sau nụ cười.
30
Công bằng
ra mà nói
Các vấn
đề của anh
Phần
nhiều lỗi người khác.
Lỗi thế
giới xung quanh.
31
Những sai
lầm ngu ngốc
Mà ta
phạm trước đây,
Giúp ta
thành chín chắn,
Trưởng
thành như ngày nay.
Phạm
những ngu ngốc ấy
Cũng là
chuyện đương nhiên.
Ai có thể
túm tóc
Để tự
nâng mình lên?
32
Với các
vợ chồng trẻ,
Nhiều cãi
vã đời thường,
Rốt cục,
rất êm thấm,
Được giải
quyết trên giường.
33
Càng
trưởng thành, ta thấy,
Bạn không
cần số nhiều.
Ít thôi,
nhưng bạn tốt,
Bạn đúng
nghĩa thương yêu.
34
Tài sản
quí giá nhất
Không
phải là cái đầu
Đầy ắp
các kiến thức,
Cái gì
cũng thuộc làu.
Mà là
trái tim nóng,
Nơi ấp ủ
rất nhiều
Sự quan
tâm, đồng cảm,
Tình
thương và tình yêu.
35
Những
người mạnh mẽ nhất
Lại thường
chính là người
Có trái
tim nhạy cảm,
Dễ đau vì
sự đời.
Những
người hiền lành nhất
Thường bị
oan trái nhiều.
Người yêu
người khác nhất
Lại rất
cần được yêu.
Tóm lại
là người tốt
Hay chuốc
vạ vào mình.
Thật lạ,
để sống đẹp
Cũng phải
chịu hy sinh.
36
Đi đường,
không nên nghĩ
Đường còn
xa bao nhiêu,
Mà nghĩ,
mình đi được
Chừng ấy
là khá nhiều.
37
Trước khi
bị giết thịt,
Bất cứ
chó nhà nào
Cũng chơi
đùa với trẻ
Như người
bạn, vui sao.
Cứ nghĩ
đến điều ấy,
Mà tôi sợ
hết hồn.
Đừng giết
trẻ, giết chó!
Đừng giết
bạn trẻ con!
38
Ai cũng
kêu thành phố,
Nơi họ
sống hàng ngày
Là kẹt
xe, ô nhiễm,
Là thế
nọ, thế này.
Vậy mà
trên thực tế
Rất ít
người bỏ đi.
Nghĩa là
thành phố ấy
Vẫn có
một cái gì.
Ai cũng
kêu đời khổ,
Phải quần
quật suốt ngày,
Phải
thiếu thốn, bệnh tật,
Phải thế
nọ, thế này.
Vậy mà,
như ta thấy,
Người tự
tử không nhiều.
Nghĩa là
cuộc sống ấy
Vẫn có
cái đáng yêu.
39
Platông,
người Hy Lạp,
Từng có
câu châm ngôn:
Nhà mà có
tủ sách,
Là nhà có
tâm hồn.
40
Einstein
từng nói:
Người may
mắn ở đời
Tích lũy
được kiến thức,
Phải hành
động giúp người.
41
Cái chết,
suy cho cùng,
Không
phải là bi kịch.
Cái đáng
sợ hơn nhiều
Là sống
không mục đích.
42
Vâng, nói
gì thì nói,
Nhưng xưa
nay ở đời
Tiền vẫn
là tôn giáo
Lớn nhất
của con người.
Như tình
yêu lớn nhất
Được
chứng minh nhiều lần
Và rất
khó phủ nhận,
Là tình
yêu thức ăn.
43
Không thể
sống hạnh phúc
Khi trong
túi không tiền.
Đó là một
sự thật,
Khó chịu
nhưng hiển nhiên.
Ai tuyên
bố ngược lại,
Muốn thì
cứ tin đi,
Nhưng
thường thì người ấy
Trong túi
chẳng có gì.
44
Thêm một
sự thật nữa,
Cũng
thuộc loại hiển nhiên.
Cái ta
quan tâm nhất
Là tình
dục và tiền.
45
Khi có
tuổi, tình bạn
Giữa đàn
bà, đàn ông
Thường
dẫn đến tình dục,
Dẫu có
muốn hay không.
46 Sự
thật vốn trần trụi.
Khi có
tuổi, yêu nhau,
Cái trần
trụi nhà nghỉ
Thường
bộc lộ rất mau.
Về khoản
này, bọn trẻ
Nghiêm
túc hơn rất nhiều.
Không
phải xấu, mà tuổi.
Mỗi tuổi
một cách yêu.
47
Người vĩ
đại thảo luận
Các ý
tưởng thông minh.
Hay nói
về đồ vật
Là loại
người trung bình.
Còn đề
tài thường nhật,
Có thể
nói muôn đời
Của loại
người bé nhỏ
Là đàm
tiếu về người.
48
Cãi nhau
với thằng ngốc
Là ta hạ
thấp mình
Để trở
thành thằng ngốc.
Nó thì
thành thông minh.
49
Khi chỉ
tay giận dữ
Mắng
người trước đám đông,
Trước hết
phải xem kỹ
Tay mình
có sạch không.
50
Dalai
Latma nói
Rằng
người ta thường tình
Mỗi người
theo một cách
Tìm hạnh
phúc cho mình.
Và rằng
trong cuộc sống,
Đó là
chuyện bình thường.
Người
không đi với bạn,
Không có
nghĩa lạc đường.
51
Thật ra,
sự thanh thản
Không
phải ở những nơi
Không
tiếng ồn, phiền muộn,
Không lo
lắng sự đời.
Sự thanh
thản thực sự
Là khi
giữa đời trần
Ta giữ
được bình tĩnh
Để vượt
qua khó khăn.
52
Không ai
suốt đời sướng.
Chẳng ai
khổ suốt đời.
Nhưng ngu
thì có đấy.
Nhiều
người ngu suốt đời.
53
Mahatma
Gandhi
Nói rất
hay, nhớ lấy:
Anh suy
nghĩ thế nào,
Sẽ thành
người thế ấy.
54
Mỗi năm
thuốc lá giết
Cả hàng
chục triệu người.
Hàng chục
triệu người khác
Vì rượu
và bia hơi.
Nhưng
không người nào chết
Chỉ vì
hút cần sa.
Sự thực
là thế đấy,
Thế giới
của chúng ta.
Thuốc lá
và bia rượu
Được bày
bán ngang nhiên.
Hút cần
sa là tội.
Tội tù và
phạt tiền.
55
Thế giới
đầy nghịch lý.
Người
nghèo càng thêm nghèo,
Người
giàu cứ giàu mãi,
Bất công
nhiều, càng nhiều.
Cứ kiểu
này, chắc chắn,
Mà cũng
chẳng lâu đâu.
Người
nghèo, túng quẫn quá,
Sẽ ăn
thịt người giàu.
56
Nếu tiền
có tiếng nói,
Thì tiếng
nói đói nghèo
Chính là
sự im lặng,
Im lặng
đến mốc meo.
57
Hai năm
nay, thú thật,
Tôi không
xem ti-vi,
Cũng
không hề đọc báo,
Mà thấy
chẳng hề gì.
Ngược
lại, lòng thảnh thản.
Tự nhiên,
nhẹ cả đầu.
Không
tin, xin cứ thử.
Cũng
chẳng mất gì đâu.
58
Lão Tử
nói: “Cẩn thận,
Ý nghĩ sẽ
thành lời.
Lời sẽ
thành hành động.
Hành động
thành tính người.”
Tính
người sẽ chi phối
Thành bại
cuộc đời anh.
Vậy, xin
hãy cẩn thận
Với ý
nghĩ của mình.
59
Khi ai đó
giải thích
Điều gì
không rõ ràng,
Thì do
bởi người đó
Hiểu nó
không rõ ràng.
Nhận xét
này chí lý
Của Anbe
Anhxtanh.
Vậy nhớ
mà đánh giá
Người nói
chuyện với anh.
60
Ta sống ở
thế giới
Mà bao
giờ, ở đâu
Người ta
cũng cố bắt
Mọi người
phải giống nhau.
Vì vậy
khó, rất khó
Giữ được
bản sắc mình
Trong thế
giới ta sống
Được gọi
là văn minh.
61
Hầu hết
mọi bi kịch
Đều do
hai sai lầm:
Làm mà
không chịu nghĩ,
Hoặc nghĩ
mà không làm.
62
Người
khổng lồ tử tế
Không thể
sống yên lành
Với những
người bé nhỏ
Và hèn
mọn xung quanh.
63
“Einstein
từng nói:
Nếu bạn
muốn con mình
Sau lớn
lên lành mạnh,
Dũng cảm
và thông minh,
Thì phải
đọc cho chúng
Nghe các
chuyện thần tiên.”
Tôi nghĩ
ông nói đúng.
Đấy là
việc rất nên.
64
Người ta
thành mạnh mẽ
Nhờ biết
điểm yếu mình.
Nhờ học
hỏi thất bại,
Người ta
thành thông minh.
Sự buồn
chán, đau khổ
Dạy người
ta biết cười.
Nhờ từng
bị thù ghét,
Người ta
biết thương người.
65
Trung
Thu, Tết của trẻ,
Người lớn
mua tặng nhau
Hộp bánh
những mấy triệu
Của Tây
và của Tàu.
Hộp bánh
mấy triệu ấy,
Thường
kèm theo phong bì,
Nhiều lần
được đem tặng,
Cùng
những tiếng thầm thì.
Ngoài
sân, trăng rất sáng,
Trẻ chơi
trò tết hoa,
Không
thèm biết người lớn
Chơi trò
gì trong nhà.
66
Nếu anh
nghĩ tiền bạc
Quan
trọng nhất trên đời,
Thì rốt
cuộc, suốt đời
Anh chạy theo tiền bạc.
67
Cẩn thận,
các quảng cáo
Trên báo
và ti-vi
Lừa ta
mua những thứ
Thực ra
chẳng làm gì.
Chúng còn
là cái bẫy
Đưa ta
vào nợ nần,
Chi tiêu
vượt quá sức
Cho những
cái không cần.
68
Phụ nữ
cần lý do
Trước khi
có tình dục.
Đàn ông
thì sẵn sàng
Mọi nơi
và mọi lúc.
69
Anh chán
đời, có thể
Nguyền
rủa cuộc đời mình.
Đừng
quên, có ai đó
Chỉ mong
được như anh.
70
Một công
trình khoa học
Đã cho
thấy thế này:
Ngắm ngực
trần phụ nữ.
Đều đặn
và hàng ngày,
Sẽ gia
tăng đáng kể
Tuổi thọ
của đàn ông.
Cũng muốn
thử cho biết
Điều ấy
đúng hay không.
Lại một
công trình khác
Tôi mới
đọc hôm qua,
Rằng đàn
bà rất ngại
Cởi áo
trước đàn bà.
Trong khi
đó, ngược lại,
Cởi áo
trước đàn ông,
Họ cảm
thấy thoải mái.
Các bác
biết sao không?
Vì đàn bà
xoi mói,
Tìm khiếm
khuyết của nhau.
Còn đàn
ông, khỏi nói,
Chiêm
ngưỡng họ thế nào.
71
Đức Phật
nói: Bí quyết
Để khỏe
mạnh hàng ngày,
Cả tâm
hồn, thể xác,
Gồm bốn
điểm thế này.
Một, quên
chuyện quá khứ.
Hai, đừng
lo tương lai.
Ba, sống
bằng hiện tại.
Bốn,
không được thở dài.
72
Cũng Phật
Thích Ca nói:
Chinh
phục được chính mình
Còn khó
hơn gấp bội
Chinh
phục người xung quanh.
73
Chỉ tình
yêu có thể
Xóa hận
thù lòng người,
Và đó là
chân lý,
Quy luật
của muôn đời.
Đức Phật
nói như thế,
Rằng thù
hận xưa nay
Chỉ làm
tăng thù hận.
Phải ghi
nhớ điều này.
74
Không có
gì vô cớ
Tự nhiên
đến rồi đi.
Mọi cái
có nhân, quả.
Và cũng
chẳng có gì
Riêng một
mình tồn tại.
Trong vũ
trụ bao la
Tất cả có
quan hệ -
Cũng là
lời Thích Ca.
75
“Cuộc đời là bể khổ.”
Phật dạy
thế nhiều lần.
Khổ vì ta
ngu muội,
Lo thỏa
mãn xác thân.
Chỉ khi
ta thực sự
Chăm lo
trái tim mình,
Ta mới
dám hy vọng
Thoát
khỏi vòng vô minh.
76
Một số
người thành đạt
Nhờ gặp
may, gặp thời,
Nhưng đa
số thành đạt
Nhờ quyết
tâm hơn người.
77
Những con
người nhỏ bé
Luôn tìm
cách cản anh.
Chúng chỉ
mong công việc
Anh đeo
đuổi không thành.
Chúng
khôn, luôn giấu mặt,
Nhưng để
ý, biết ngay.
Vậy,
thường xuyên cảnh giác,
Tránh
thật xa bọn này.
78
Ý tưởng
lớn xuất hiện
Trong cô
đơn, thảnh thơi.
Tính cách
mạnh xuất hiện
Trong bão
táp cuộc đời.
79
Để khỏi
bị chê trách,
Duy nhất
chỉ cách này:
Không
làm, cũng không nói,
Ngồi im
như thằng ngây.
80
Để giấc
mơ đẹp đẽ
Thành sự
thật đời thường
Thì việc
làm trước hết
Là bật
dậy khỏi giường.
81
Có nhiều
bác thật lạ,
Cứ mong
muốn thành công
Mà lại sợ
thất bại.
Thế có
buồn cười không?
Thất bại
là tảng đá
Để ta
bước lên cao.
Không có
tảng đá ấy,
Anh định
bay lên sao ?
82
Thực ra,
trong cuộc sống
Người ta
luôn đấu tranh
Vì miếng
cơm, manh áo
Hơn quyền
lợi của mình.
83
Không có
gì để nói,
Tốt hơn,
đừng nói gì.
Cũng thế,
chưa định hướng,
Đừng vội
vã bước đi.
84
Đức Khổng
Tử đã dạy:
Người
thực sự thông minh
Là người
ý thức rõ
Các điểm
yếu của mình.
85
Ta, các
bậc bố mẹ,
Là những
người lạ kỳ.
Vất vả
dạy con nói,
Dạy tập
đứng, tập đi.
Sau đó
thì ngược lại,
Ta bắt
con chúng ta
Ngồi im,
không được nói,
Không
được ra khỏi nhà.
86
Einstein,
khi giải thích
Thuyết
Tương Đối của mình,
Đã nêu
một thí dụ
Hóm hỉnh
và thông minh.
Hãy hình
dung, các bạn
Đặt tay
lên bếp lò
Chỉ một
phút ngắn ngủi,
Mà những
tưởng hàng giờ.
Ngược
lại, ngồi tâm sự
Với người
yêu nửa ngày,
Nhưng các
bạn cứ nghĩ
Như mới
chỉ vài giây.
87
Không thể
làm việc lớn
Khi thiếu
sự đam mê.
Tốt hơn,
đừng làm việc
Với cảm
giác nặng nề.
88
Vào nhà
người nào đó,
Ta thường
đoán không sai,
Khi nhìn
qua tủ sách,
Biết chủ
nhà là ai.
89
Có thể có
khái niệm
Gặp may
hoặc không may.
Nhưng để
được may mắn,
Phải làm
việc hàng ngày.
90
Người đầu
óc khoáng đạt
Không cáu
vặt hàng ngày.
Người hẹp
hòi, xét nét
Chuyên
gia về chuyện này.
91
Mỗi lần
anh tức giận,
Trước khi
nói thành lời,
Phải bắt
mình nhẩm đếm
Từ một
cho đến mười.
Sau đó
vẫn tức giận,
Hãy đếm
đến một trăm.
Jefferson
khuyên thế,
Nếu tôi
nhớ không nhầm.
92
Muốn
thành người tử tế,
Phải rèn
luyện dài lâu.
Trong
nhiều cái, trung thực
Phải đặt
lên hàng đầu.
93
Tôi để ý
và thấy
Rằng có
rất nhiều người
Chưa bao
giờ cầm đọc
Một cuốn
sách trong đời.
Thế mà
họ, thật lạ,
Vẫn sống
rất ngon lành.
Ngon hơn
tôi và bạn,
Dẫu ít
được học hành.
Thôi,
cũng mừng cho họ.
Nhưng dẫu
sao thì tôi
Vẫn tiếp
tục đọc sách,
Khổ mãi
thành quen rồi.
94
Phải cố
gắng lịch sự
Với tất
cả mọi người.
Nhưng
thân mật, nên nhớ
Với chỉ
rất ít người.
95
Nói thật
với các bác:
Tính tôi
hơi khùng khùng.
Từ bé đã
quyết định,
Hoặc là
thành anh hùng,
Hoặc là
không gì cả.
Không
chấp nhận nửa vời.
Nhờ cái
khùng khùng ấy,
Tôi thành
đạt trong đời.
96
Mắng, phê
phán người khác
Là việc
dễ ở đời.
Một khi
không giúp được
Thì đừng
nên nặng lời.
97
Có thể
diệt kẻ thù
Bằng một
cách đơn giản:
Tìm cách
biến kẻ thù
Thành
đồng minh của bạn.
98
Xưa, có
nhà bác học
Dặn đầy
tớ hàng ngày
Đánh thức
ông buổi sáng
Bằng mấy
câu thế này:
“Thưa
Ngài, mời Ngài dậy.
Bây giờ
là sáu giờ.
Công việc
đang làm giở.
Cả nhân
loại đang chờ.”
Tôi thì
dặn Mụ Vợ
Nói: “Ông
Béo dậy không?
Các
friends trên mạng
Đang chờ
đọc thơ ông.”
99
Thà chịu
nhục, im lặng,
Mặc người
ta cười chê,
Hơn dốt
mà lên tiếng,
Tự biến
thành thằng hề.
100
Thế là
tôi đã viết
Một nghìn
bài châm ngôn.
Ai thích
thì mời đọc.
Không hề
dám dạy khôn.
Nhiều
bài, xin nhắc lại,
Không
phải ý của tôi.
Tôi cóp
nhặt, thêm bớt
Rồi phổ
thơ, thế thôi.
Bản thân
tôi, nói thật,
Dẫu viết
sách dạy đời,
Còn lâu
mới hoàn hảo.
Vì tôi
cũng là người.
Trước ngô
nghê, lầm lạc,
Giờ cũng
thế thôi mà,
Có điều
theo kiểu khác,
Kiểu của
những người già.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét