1
Ngày bé,
khổ, mót lúa
Góp phần
giúp gia đình
Nuôi các
em còn nhỏ
Và nuôi
cả chính mình.
Giờ già,
tôi lại mót
Các ý hay
ở đời,
Giúp giáo
dục con cháu,
Nhân
tiện, giúp mọi người.
Nôm na và
giản dị
Những vần
thơ châm ngôn.
Hy vọng
người đọc chúng
Biết cách
ứng xử khôn.
2
Theo một
tờ báo Mỹ,
Cả cần và
không cần,
Trung
bình ta nói dối
Mỗi ngày
khoảng bốn lần.
Và câu
phổ biến nhất
Là I am OK.
Ta nói
rất nghiêm túc,
Với khuôn
mặt nặng nề.
3
Vào Phây,
như ta thấy
Một ít
người viết bài,
Phần
nhiều hay, nghiêm túc,
Dẫu có
khi hơi dài.
Còn tuyệt
đại đa số
Thì vào
đọc và còm,
Hăng hái
và năng nổ.
Có thể
nói om xòm.
Họ lớn
tiếng phán xét,
Có khi
chửi, chửi đau.
Trong khi
số ít ấy
Lặng lẽ
viết bài sau.
4
Tiền là
loại vũ khí
Hủy diệt
và chết người,
Hơn mọi
vũ khí khác
Đã, đang
có trên đời.
Thế mà vũ
khí ấy,
Lại hợp
pháp, đương nhiên.
Được yêu
và kính trọng.
Không có,
sẽ rất phiền.
5
Vào đầu
thế kỷ trước
Có một vị
giáo sư,
Người
Nhật, rất uyên bác,
Nhã nhặn
và hiền từ.
Chiều
chiều, hết làm việc,
Ông đi bộ
về nhà
Cùng một
con chó nhỏ,
Quãng
đường từ sân ga.
Bỗng đột
ngột ông chết.
Và từ đó,
hàng ngày
Con chó
đáng thương ấy
Vẫn chờ
ông ở đây.
Nó chờ,
chờ liên tục
Suốt
những chín năm ròng,
Cho đến
khi nó chết,
Bên đường
tàu, chờ ông.
Tôi đơn
giản kể lại
Câu
chuyện có thật này,
Chỉ muốn
bạn chịu khó
Suy ngẫm
một vài giây.
Tôi thực
sự yêu chó,
Hệt như
yêu trẻ con.
Chúng
thông minh, chung thủy
Và, đặc
biệt, có hồn.
6
Cùng hành
tinh Trái Đất
Và Mặt
Trời, anh bay
Hơn sáu
mươi nghìn dặm,
Chưa đọc
hết dòng này.
Thế mà
anh, thật lạ,
Ngồi im,
chẳng làm gì.
Đừng
cưỡng lại qui luật.
Đời vẫn
cuốn anh đi.
7
Sự thay
đổi đôi lúc
Làm chúng
ta hoảng hồn.
Nhưng nhờ
có thay đổi,
Ta trưởng
thành, lớn khôn.
8
Hoàn toàn
không ích kỷ
Khi người
ta yêu nhau,
Muốn được
là duy nhất,
Mà ngay
từ lúc đầu.
Anh phải
biết, cô gái
Muốn là
bạn gái anh,
Chứ không
phải là một
Trong các
bạn gái anh.
Một đòi
hỏi giản dị
Và chính
đáng xưa nay.
Anh còn
vờ không hiểu,
Muốn bắt
cá hai tay.
9
Cẩn thận
khi tiết lộ
Các điểm
yếu của mình.
Không ít
người có thể
Dùng nó
chống lại anh.
10
Cảm giác
dễ chịu nhất
Là khi
biết được mình
Có ý
nghĩa nào đó
Với mọi
người xung quanh.
Và đó
cũng là cái
Làm ta
thấy yêu đời.
Suy cho
cùng, hạnh phúc
Là sống
vì mọi người.
11
Hình như
Khổng Tử nói,
Không
hiểu có đúng không,
Rằng
người nào thấy ngứa
Rồi đưa
tay gãi mông,
Thì chắc
chắn người ấy
Sẽ không
cắn móng tay.
Nghe có
lý, tuy vậy,
Phải xác
minh điều này.
12
Người đàn
bà có thể
Là bạn
tốt của anh,
Một người
vợ tận tụy,
Đảm đang
và trung thành.
Nhưng có
thể ngược lại
Sẽ trở
thành kẻ thù,
Cơn ác
mộng thực sự,
Khổ hơn
cả nhà tù.
Anh muốn
gì được ấy.
Hoàn toàn
tùy vào anh.
Muốn con
quỉ ác mộng
Hay người
vợ trung thành?
13
Con người
thật kỳ lạ.
Họ phá
rừng, đốn cây
Lấy
nguyên liệu làm giấy,
Đã hàng
trăm năm nay.
Rồi họ
lấy giấy ấy
Cho đem
dán khắp nơi:
“Hãy bảo
vệ cây cối.
Có cây
mới có người.”
14
Người mà
ngay thẳng quá
Chưa hẳn
đã là hay,
Như cây
ngay thẳng quá
Sẽ bị đốn
chặt ngay.
Quan điểm
này độc đáo
Của một
người thông minh.
Tôi ngẫu
nhiên đọc thấy,
Chưa hẳn
đã đồng tình.
15
Nói, ai
cũng nói được,
Mà nói
nhiều, nói hay.
Còn làm
lại chuyện khác,
Nhất là
khi điều này
Dính đến
chuyện bắt bớ,
Bị tù hay
đánh đau.
Vấn đề là
thế đấy.
Đừng
khen, đừng khích nhau.
16
Lời có
thể giả dối,
Nhưng
việc làm thì không.
Qua việc
làm, ta biết
Thực hay
không thực lòng.
Việc làm
và lời nói
Có thể
khác xa nhau.
Vậy, quan
sát cái trước.
Đừng vội
tin cái sau.
17
“Đừng lo
về con số.
Giúp một
người một lần.
Hãy bắt
đầu từ việc
Giúp
người đang ở gần.
” Đó là
một câu nói
Của Mẹ
Theresa,
Người phụ
nữ vĩ đại,
Đàn bà
nhất đàn bà.
18
Đàn ông
yêu thực sự
Không cởi
váy đàn bà
Khi trái
cây chưa chín
Và đường
tình còn xa.
Không đi
đâu mà vội.
Cơ hội
vẫn còn nhiều.
Chưa nói
chuyện việc ấy
Khiến đàn
bà càng yêu.
19
Gia đình
ai cũng vậy,
Không
hoàn hảo bao giờ.
Giận, cãi
nhau, to tiếng
Hay lặng
im, hững hờ.
Nhưng sau
mưa, trời nắng.
Gia đình
vẫn gia đình.
Ở đấy có
ràng buộc,
Có hơi
ấm, có tình.
Ở đấy mới
thực sự
Có người
thương yêu ta.
Ta thương
yêu người khác.
Ở đấy -
là ở nhà.
20
Niềm tin
của người khác
Là cái
quí nhất đời.
Phải
nhiều năm gây dựng,
Chỉ một
phút, đánh rơi.
21
Một tình
yêu nghiêm túc
Và chân
thành luôn luôn
Phải vượt
qua trở ngại,
Nhiều khi
cũng phải buồn.
Sau khi
vượt thử thách,
Tình yêu
ấy bền lâu,
Đứng vững
trước giông tố,
Vì có rễ
rất sâu.
22
Có cô học
trò nọ
Đến thăm
tôi gần đây,
Lúc về,
quên điện thoại,
Thế là
tôi suốt ngày,
Vâng,
suốt ngày liên tục
Chuông
réo, phải trả lời.
Khoảng
dăm phút một lượt.
Vâng, dăm
phút, ôi trời.
Máy thông
minh, hiện đại,
Chẳng
biết tắt thế nào.
Đành
nghiến răng chịu trận,
Nước mắt
suýt tuôn trào.
Nhưng
điều tôi buồn nhất
Là lớp
trẻ bây giờ
Phí thời
gian thế đấy.
Chắc toàn
chuyện vu vơ.
Nhân
tiện, xin nhắc lại
Điện
thoại, bạn, thằng Phây
Là kẻ thù
lớn nhất
Của lớp
trẻ ngày nay.
23
Cảm giác
sâu lắng nhất
Thường
cảm thấy về đêm
Khi xung
quanh yên tĩnh
Và lòng
cũng lặng êm.
24
Lại một
nghịch lý nữa:
Thường
những người hiền lành
Bị người
đời đối xử
Một cách
không hiền lành.
25
Trong mỗi
giọt nước mắt,
Tình -
chín chín phần trăm,
Trong khi
nước chỉ một.
Cũng có
thể tôi nhầm.
Trong
nước mắt cá sấu
Hay nước
mắt giả vờ,
Tỉ lệ là
ngược lại.
Còn nước
mắt trong thơ,
Thì tôi
xin bảo đảm
Tình
chẳng có chút nào.
Trăm phần
trăm là nước,
Loại nước
lấy từ ao.
26
Giận, cãi
nhau đã khổ.
Nhưng còn
khổ hơn nhiều
Khi dửng
dưng, im lặng
Vì không
còn tình yêu.
27
Vì sao ta
nhắm mắt
Khi cầu
nguyện hay mơ?
Vì những
gì đẹp nhất
Luôn lung
linh, ảo mờ.
Và ta
nhìn thấy chúng
Bằng trái
tim yêu thương,
Chứ không
phải bằng mắt,
Tỉnh táo
và bình thường.
28
Người ta
làm việc thiện
Không
phải vì họ giàu,
Mà vì họ
biết rõ
Cái giá
của buồn đau.
29
Hãy nhớ,
khi bán dạo,
Người
nông dân hiền lành
Thường
cân điêu, nống giá
Và tìm
cách lừa anh.
Vì sao?
Vì mất đất,
Vì kiếm
ăn hàng ngày,
Họ phải
lên thành phố
Và học
được điều này.
30
Không
quên người giúp mình.
Không
ghét người yêu mình.
Không bao
giờ lừa dối
Người đã
tin tưởng mình.
Đó là ba
nguyên tắc,
Được gọi
Nguyên Tắc Vàng
Trong
giáo lý Đạo Phật.
Đơn giản
và rõ ràng.
31
Shakespeare
đã từng nói:
Biết,
phải biết thật nhiều.
Nói, nên
nói in ít.
Cả khi
mình đang yêu.
32
Đời này,
đâu cũng thế:
Nhiều
người nhịn cả ăn
Để mua
sắm những thứ
Mà họ
không thực cần.
Để làm
gì? Đơn giản
Để khoe
mẽ điều này
Với người
không quen biết
Hay vẫn
ghét xưa nay.
33
Theo
chương trình lập sẵn
Của bản
năng sinh tồn,
Trái tim
của người mẹ
Bao giờ
cũng bên con.
Cũng theo
chương trình ấy,
Đàn ông
gần đàn bà,
Và đàn bà
son phấn
Để quyến
rũ anh ta.
34
Cứ thêm
một ngày mới,
Thức dậy
cùng bình minh,
Ta thêm
một cơ hội
Để làm
mới chính mình.
35
Đừng tìm
kiếm cuộc sống
Bình yên
và nhẹ nhàng.
Hãy tìm
kiếm sức mạnh
Để vượt
qua dễ dàng
Những khó
khăn, thử thách
Của cuộc
sống tràn đầy
Đam mê và
ý nghĩa.
Bruce Lee
nói câu này.
36
Thực sự
yêu ai đấy,
Người ta
bỏ ngoài tai
Những gì
thuộc quá khứ,
Để hướng
tới tương lai.
37
Tất nhiên
là rất đúng
Khi nói
ánh mặt trời
Mang lại
cả hạnh phúc
Và niềm
vui cho người.
Nhưng tôi
thì lại thấy
Nhảy múa
giữa trời mưa,
Trêu đùa
nhau, cũng sướng.
Bạn thử
điều này chưa.
Đặc biệt,
tôi rất thích
Một mình
lái ô tô
Đi giữa
trời mưa gió,
Thầm mong
mưa thật to.
Một sở
thích kỳ cục.
Mụ Vợ
mắng: “Ấm đầu!”
Tôi đáp:
“Chào!” rồ máy,
Không cần
biết đi đâu.
38
Cuộc đời
như cuốn sách,
Có nhiều
chương khác nhau.
Một
chương chán, buồn tẻ,
Còn có
nhiều chương sau.
39
Tình yêu
nói thành lời,
Bấp bênh
như cuộc sống.
Nói thế
này thì vui.
Nói thế
kia, thất vọng.
“Nhưng anh
rất yêu em!”
Vui khi
nghe câu ấy.
“Anh rất yêu em, nhưng…”
Nghe thật
buồn, hẳn vậy.
40
Một ngẫu
nhiên nho nhỏ:
Cầu vồng
có bảy màu.
Âm nhạc
có bảy nốt.
Thế giới
có bảy châu.
Bảy ngày
một tuần lễ.
Bảy chữ
cái - FRIENDS
Bảy chữ
cái TÌNH BẠN.
Hay không
phải ngẫu nhiên?
41
Khi một
người phụ nữ
Không đòi
hỏi quá nhiều,
Thì người
phụ nữ ấy
Rất đáng
được nhận nhiều.
42
Để ý, tôi
nhận thấy,
Phụ nữ,
kể cũng điên,
Thích
chồng ngồi bên cạnh,
Còn hơn
cả thích tiền.
Mụ Vợ tôi
chẳng hạn.
Thích tôi
ngồi ở nhà,
Hơn phải
đi công tác,
Dù đi về,
có quà.
43
Ta gặp,
yêu ai đó,
Chắc
không phải ngẫu nhiên.
Tôi thì
tôi cứ nghĩ
Có thể do
nhân duyên.
Trước có
ông thầy tướng
Nói với
tôi nhiều lần:
“Mụ vợ
bác ngày trước
Là tỳ
thiếp đời Trần.
Còn bác
là vua lớn,
Một ông
vua làm thơ…”
“Tên là
gì?” tôi hỏi.
“Để em
tính lại giờ.”
Có thể
thầy nói đúng.
Cũng có
thể là không.
Nhưng tôi
nghi: Tỳ thiếp,
Dám mắng
vua, tức chồng?
44
Có phụ nữ
là tốt,
Nhưng
cũng lắm chuyện phiền.
Ngoài việc
dạy con cái
Và cơm áo
gạo tiền,
Còn nhiều
chuyện khó chịu,
Như phụ
nữ gọn gàng,
Thành ra
mình luộm thuộm,
Nhiều lần
bắt quả tang.
Vả lại,
chúng rất sạch,
Sạch một
cách khác thường.
Còn bảo
chồng: không tắm
Là không
cho chung giường.
Chúng luôn
đoán chính xác
Chồng
nghĩ gì trong đầu.
Không cần
khai cũng biết,
Đi với
ai, đi đâu.
Tôi, một
anh chồng tốt,
Tất nhiên
là thế rồi.
Chỉ ghét
Vợ một điểm,
Là Mụ
sạch hơn tôi.
45
Khi nói,
nên cẩn thận,
Vì lời
nói đê hèn
Có thể
được tha thứ,
Nhưng
không bao giờ quên.
46
Thỉnh
thoảng cũng phải có
Một vài
ngày xấu trời.
Nếu
không, ta chẳng biết
Thế nào
là đẹp trời.
47
Hãy nói
khi cảm thấy
Những lời
nói của anh
Hay hơn
sự im lặng.
Im lặng
cũng tốt lành.
48
Niềm tin
của bố mẹ
Vào con
cái, luôn luôn
Là món
quà lớn nhất
Họ biết
dành cho con.
49
Khi người
ta tức giận,
Lớn tiếng
nói thành lời,
Thì đó
chính là lúc
Họ nói
thật trong đời.
50
Âm nhạc
là cảm xúc
Được nói
bằng âm thanh.
Anh là
người, không thể
Không có
nhạc trong anh.
51
Cho dù
bận đến mấy,
Nếu quan
tâm tới anh,
Người ta
vẫn tìm đến,
Nói những
lời tốt lành.
52
Đừng bao
giờ nhăn mặt.
Thứ nhất
là hại da.
Thứ hai
là rất xấu
Trong con
mắt đàn bà.
Người có
mặt nhăn nhó,
Không thể
gọi là người.
Đã là
người, nhất thiết
Mặt phải
có nụ cười.
53
Không có
người dũng cảm
Mà chưa
từng yếu mềm.
Không ai
yêu ánh sáng
Chưa từng
sợ bóng đêm.
Nếu chúng
ta may mắn
Thành
thông thái sau này,
Thì điều
ấy có nghĩa
Ta đã
từng thơ ngây.
54
Như mọi
lĩnh vực khác
Của hoạt
động con người.
Yêu vợ
mãi cũng mệt
Rồi từ
mệt thành lười.
Yêu ở đây
có nghĩa
Chỉ thuần
túy yêu thương.
Không thể
lãng mạn mãi
Cuộc sống
thật bình thường.
55
Trao tim
cho người khác,
Tức là
anh vô tình
Trao cho
người vũ khí
Có thể chống
lại anh.
56
Suy cho
cùng, đừng sợ
Kẻ thù
tấn công anh.
Thay vào
đó, hãy sợ
Bạn xấu
đang ôm anh.
57
Tôi có
một kinh nghiệm:
Khi không
biết làm gì,
Cứ ngồi
im, nhắm mắt.
Ngồi thật
im, đến khi
Cuối cùng
cũng xuất hiện
Cái việc
mình đã quên.
Lúc ấy
hãy đứng dậy
Làm nó,
và làm liền.
58
Trong
giao tiếp xã hội,
Muốn tốt
đẹp, đàng hàng,
Cũng có
ba nguyên tắc,
Có thể
gọi là “vàng”:
Một,
không được nói dối.
Hai,
không được lừa người.
Ba, một
khi đã hứa, N
hất quyết
phải giữ lời.
59
Không có
gì vô ích.
Có thể
yêu nhầm người.
Nhưng nhờ
sự nhầm ấy,
Ta tìm
được đúng người.
Vậy, đừng
vội thất vọng,
Đừng oán
trách làm gì.
Cái phải
đến sẽ đến.
Cái phải
đi sẽ đi.
60
Để dính
vào tình yêu,
Kể ra
không phải khó.
Thực sự
khó hơn nhiều -
Thoát
khỏi tình yêu đó.
Vì vậy,
không ngẫu nhiên,
Mới yêu
thật hạnh phúc.
Mọi đau
khổ, ưu phiền
Nằm ở
phần kết thúc.
61
Tôi quan
sát và thấy
Rằng có
rất nhiều người,
Vay được
tiền ai đấy,
Coi như
tiền của trời.
Họ không
nghĩ chuyện trả,
Cả khi
túi đầy tiền.
Người cho
vay nhắc đến,
Thậm chí
còn ngạc nhiên.
Càng thân
lại càng thế.
Cả người
nhà, bạn bè.
Mà khi
vay, ta biết,
Họ thề
thốt rất ghê.
Thế đấy
các bác ạ.
Tôi cũng
dính nhiều lần.
Vậy, nói
thẳng cho gọn,
Hãy nhớ
lời thầy Tân:
Phòng
bệnh hơn chữa bệnh.
Cứ cho,
nếu có tiền.
Tuyệt đối
không vay mượn.
Tránh
được bao sự phiền.
PS
Nói thế,
nhưng thỉnh thoảng
Tôi vẫn
phải cho vay
Như mua
thuốc chữa bệnh.
Tức, cho
không khoản này.
62
Khi biết
chắc không thể
Làm cái
việc muốn làm,
Thì tốt
nhất lập tức,
Quên nó
đi, đừng làm.
63
Ở đời, ai
cũng vậy.
Sai lầm
là chuyện thường.
Anh phải
biết tha thứ,
Tha thứ
để yêu thương.
Nếu anh
để bụng mãi
Các sai
lầm của người.
Anh sai
lầm, cũng thế,
Người để
bụng suốt đời.
64
Giống như
làm việc thiện,
Việc tha
thứ, thực ra
Không chỉ
vì người khác,
Mà một
phần vì ta.
Làm việc
thiện, tha thứ,
Sẽ giúp
lòng thảnh thơi
Để dấn
bước đi tiếp,
Lạc quan
và yêu đời.
65
Bao giờ,
tôi không biết,
Nhưng tôi
hứa với anh,
Rồi mọi
thứ sẽ dễ,
Rồi công
việc sẽ thành
Nhưng
anh, anh phải hứa
Không bao
giờ buông xuôi
Công việc
anh đeo đuổi.
Nhớ nhé,
hứa với tôi.
66
Nếu vô
tình a đó
Làm anh
đau trước đây,
Quên đi,
nhưng hãy nhớ
Bài học
từ việc này.
67
Tranh cãi
với thằng ngốc
Thì người
ta biết ngay
Anh cũng
là thằng ngốc.
Hãy ghi
nhớ điều này.
68
Ta nói
bằng nước mắt
Khi ta
bỗng khóc òa,
Khi bằng
lời không thể
Nói
chuyện gì xẩy ra.
69
Đừng bao
giờ so sánh
Tình yêu
của chúng ta
Với tình
yêu phim ảnh,
Ly kỳ và cao
xa.
Vì trong
phim, đạo diễn
Hướng dẫn
các diễn viên,
Còn tình
yêu của bạn
Do số
phận dựng nên.
70
Sự thanh
thản chí đến
Đâu đó từ
bên trong.
Đừng thơ
ngây tìm kiếm
Bên ngoài
mà mất công.
71
Học kính
trọng người khác
Trước hết
từ chính anh.
Hãy kính
trong mình trước
Rồi đến
người xung quanh.
Trong
tình yêu cũng vậy.
Sao có
thể nặng tình
Khi chính
anh nông cạn
Và hời
hợt với mình?
72
Không
phải vì xa cách
Mà tình
hết, lòng đau.
Cái làm
tình yêu chết
Là còn
chưa tin nhau.
73
Có thể
bạn không biết
Nhẫn cưới
người ta đeo
Ngón thứ
tư tay phải,
Cả người
giàu, người nghèo.
Là vì chỉ
ngón ấy,
Có lẽ bởi
ý trời,
Có động
mạch trực tiếp
Dẫn đến
trái tim người.
74
Đừng để
một cô gái
Tự ngã
vào tay anh
Khi chưa
chọn cô ấy
Làm bạn
đời của mình.
75
Người bạn
tốt thực sự
Không
phải tốt trước anh,
Mà tốt và
trung thực
Thường
khi không có anh.
76
Nhiều khi
ta xin lỗi
Không
phải vì ta sai,
Mà vì ta
mong muốn
Tình bạn
được lâu dài.
77
Có ba
nguyên tắc nữa,
Cũng loại
“Nguyên Tắc Vàng”,
Giúp ta
vượt thử thách
Tự tin và
vững vàng.
Không để
bị chi phối
Bởi, thứ
nhất là tiền,
Thứ hai
là người khác.
Và thứ ba
- ưu phiền.
78
Nếu tự
anh không muốn
Xây ước
mơ cho mình,
Thì người
khác mướn anh
Xây ước
mơ của họ.
79
Người có
hai vẻ đẹp,
Bên ngoài
và bên trong.
Hai cái
đều quan trọng
Với đàn
bà, đàn ông.
Yêu bề
ngoài - hời hợt.
Yêu bề
trong mới sâu.
Khốn nỗi,
ngoài có trước.
Còn trong
là chuyện sau.
80
Nhiều
khi, dẫu không muốn,
Bạn cũng
nên chia tay
Với một
người nào đó,
Ít nhất
để người này
Dù một
lần, hiểu được
Bạn quan
trọng thế nào.
Để thấm
thía, thiếu bạn,
Người ấy
sẽ ra sao.
81
Quái
thật, ông Bill Gates
Nói một
câu lạ đời:
“Để làm
một việc khó,
Tôi luôn
chọn người lười.
Vì thích
lười, người ấy
Sẽ chọn
cách dễ dàng.”
Tức cái
việc khó ấy
Sẽ trở
thành dễ dàng?
Có thể,
vì nhiều chuyện
Ta tưởng
khó vô cùng.
Thực ra
rất đơn giản,
Do ta mà
rối tung.
82
Kẻ thù
không truyền kiếp,
Bạn cũng
chẳng muôn đời.
Cả ở cấp
nhà nước,
Cả ở cấp
con người.
Cả thù và
cả bạn
Cũng có
thể đổi thay.
Cả chính
chúng ta nữa.
Phải ghi
nhớ điều này.
83
Khi người
ta tranh luận,
Cứ lặng
im ngồi bên
Nói dở
thành lố bịch.
Nói hay
chẳng ai khen.
84
Đời có
một nghịch lý:
Nhiều
người không thân quen
Lại giúp
ta hào phóng,
Cả khi
không biết tên.
Trong khi
nhiều hàng xóm,
Ta giúp
đỡ hàng ngày,
Lại ghét
ta vô cớ.
Thật khó
hiểu điều này.
85
Cái gì mà
nhiều quá,
Dẫu tốt
cũng thành nhàm.
Cả nghìn
lời nói đẹp
Không
bằng một việc làm.
Thơ châm
ngôn cũng vậy.
Đọc nhiều
dễ quên ngay.
Tốt hơn,
nên đọc ít,
Nhưng
chiêm nghiệm hàng ngày.
Còn tôi,
trời bắt tội,
Nên cứ
phải viết nhiều.
Vì không
thể không viết.
Không
viết là tôi tiêu.
86
Tôi dám
chắc phía trước
Nhiều
điều tốt đang chờ.
Vậy ráng
mà đi tiếp.
Đừng bỏ
cuộc bao giờ.
86
Khi ai đó
ác ý,
Cố tình
hạ thấp anh,
Thì người
đó chắc chắn
Hèn và
thấp hơn anh.
87
Khi anh
buồn, đau khổ,
Xin hãy
nhớ một điều:
Đời này
còn lắm kẻ
Đau khổ
hơn anh nhiều.
Anh thấy
được an ủi,
Và hiểu
ra: Ở đời
Phải có
lúc đau khổ.
Nếu
không, chẳng là người.
88
Người
thực sự dũng cảm
Lại
thường là những người
Không chỉ
lên tiếng nói
Vì lẽ tốt
trên đời.
Quan
trọng hơn, họ biết
Tự kiềm
chế, lắng nghe
Người
khác chỉ trích họ,
Cả những
lời nặng nề.
89
Đừng phán
xét người khác
Khi ta
chưa biết nhiều
Về chuyện
riêng của họ.
Hãy nói
lời thương yêu.
Hoặc tốt
nhất, im lặng,
Đặt bàn
tay của mình
Lên bờ
vai của họ.
Bàn tay
ấm, có tình.
90
Con chó
được yêu quí
Không vì
tiếng sủa hay.
Đánh giá
người phải nhớ
Qua công
việc hàng ngày.
91
Khi nói
xấu người khác,
Thì hãy
nhớ rằng mình
Vừa mắc
tội nói xấu,
Vừa bị
người nghe khinh.
Nếu người
nghe, ngược lại,
Thích
nghe những lời này,
Thì người
ấy chắc chắn
Cũng nói
xấu hàng ngày.
92
Khi buồn
và thất vọng,
Hãy nói
đúng mười lần:
“Mọi cái
sẽ tốt đẹp!”
Rồi anh
thấy vui dần.
Thử nhiều
lần điều ấy,
Thường
chưa đến số mười,
Tôi đã
đứng bật dậy,
Thậm chí
còn mỉm cười.
93 Xưa,
có một chàng nọ,
Hiền,
chất phác, chàng này
Phải vào
rừng đốn củi
Để kiếm
ăn qua ngày.
Một hôm,
đi ngang suối,
Chàng để
rơi chiếc rìu,
Mò mãi
vẫn không thấy,
Chàng
ngồi khóc, buồn thiu.
Bụt hiện
lên, hỏi chuyện,
Chàng kể
hết sự tình.
Ngài hứa
sẽ tìm giúp,
Đừng lo,
đừng bực mình.
Rồi bụt
lặn xuống suối,
Một lát
sau ngoi lên
Với chiếc
rìu bằng bạc.
“Không,
của con màu đen.”
Ngài lặn
xuống lần nữa,
Lần này
lặn khá lâu,
Mang
chiếc rìu vàng chói.
Chàng
trai lại lắc đầu.
Chàng kêu
lên sung sướng
Khi bụt,
lần thứ ba,
Đưa chàng
chiếc rìu sắt.
Bụt nói:
“Con thật thà,
Nên xứng
đáng được thưởng
Một lúc
ba chiếc rìu.
Chàng
trai nghe, sung sướng,
Từ đó hết
buồn thiu.
Hai chiếc
vàng và bạc
Bán, được
rất nhiều tiền,
Chàng xây
nhà, lấy vợ,
Một nàng
đẹp như tiên.
Một hôm,
chàng đưa vợ
Tới con
suối ngày nào,
Vừa để tạ
ơn bụt,
Vừa du
ngoạn xem sao.
Chàng
chợt để rơi vợ
Như xưa
rơi chiếc rìu.
Rồi xuống
suối mò mãi,
Không
thấy, khóc, buồn thiu.
Bụt hiện
lên, hỏi chuyện,
Chàng kể
hết sự tình.
Ngài hứa
sẽ tìm giúp,
Đừng lo,
đừng bực mình.
Bụt liền
lặn xuống suối,
Một lát
sau mang lên
Một Á Hậu
xinh đẹp,
Da trắng,
người Thái Nguyên.
Chàng reo
to và nói:
“Đây là
vợ của con.”
Bụt nghe,
hơi khó chịu,
Rồi bảo
chàng ôn tồn:
“Chỉ mấy
năm sung sướng
Mà con đã
đổi thay.
Vợ của
con người khác,
Chứ không
phải người này.”
“Bẩm bụt, vâng đúng thế.
Con sợ
như trước đây,
Bụt tặng
hai vợ nữa
Thì con
chết, rất gay.
Thứ nhất,
vì nhà nước
Bắt một
vợ một chồng.
Thứ hai,
sức con yếu,
Ba vợ,
kham được không?”
Bụt nghe
xong, đắc chí,
Vuốt râu
cười khà khà,
Thấy
chàng, dẫu giàu có,
Vẫn là
người thật thà.
Rồi ngài
vụt biến mất.
Cô Á Hậu
Thái Nguyên
Chợt biến
thành vợ cũ,
Xinh đẹp
và dịu hiền.
PS
Đây là
chuyện có thật,
Thật đến
chín phần mười.
Xin bạn
đọc tự rút
Các bài
học dạy đời.
94
Trên đời
có nhiều cái
Không cần
hiểu làm gì.
Nó tồn
tại, còn việc
Chấp nhận
không thì tùy.
95
Không
người nào có thể
Thay đổi
tương lai mình.
Nhưng ai
cũng có thể
Thay đổi
thói quen mình.
Mà thói
quen chắc chắn
Sẽ thay
đổi tương lai.
Hóa ra
lại có thể
Thay đổi
cả tương lai.
96
Đức Phật
nói: Tức giận
Như hòn
than trong tay.
Vậy đừng
nên nắm mãi.
Thật thâm
thúy điều này.
97
Không khó
lắm để có
Trăm
người bạn trong đời.
Nhưng
thực sự rất khó
Để có chỉ
một người.
Và người
ấy duy nhất
Chìa bàn
tay cho ta,
Khi chín
chín người khác
Thấy ta
nghèo, lánh xa.
98
Đừng khóc
khi ai đó
Làm bạn
thấy buồn đau.
Hãy mỉm
cười và nói:
“Tôi
không giận anh đâu.
Cảm ơn vì
bài học.
Bằng việc
làm của mình,
Anh cho
tôi cơ hội
Tìm người
tốt hơn anh.”
99
Trở thành
giàu tưởng khó,
Mà không
khó lắm đâu.
Khi anh
cảm thấy đủ,
Tức là
anh đã giàu.
100
Một mình
giữa hoang đảo,
Không
giao tiếp với người,
Anh sẽ
mất khái niệm
Giàu
và nghèo ở đời
0 nhận xét:
Đăng nhận xét