1
Giá của
người, đôi lúc,
Được tính
bằng giá tiền.
Và hai
đại lượng ấy
Như hình
bóng, đi liền.
Tiền chỉ
một mệnh giá,
Cả mặt
trong, mặt ngoài.
Trong khi
người một mặt,
Mà lòng
thì thường hai.
2
Trò bập
bênh của trẻ
Giống
quan hệ người đời.
Có lên
rồi có xuống
Theo qui
luật cuộc chơi.
Trò ấy
vừa phức tạp,
Lại cũng
vừa giản đơn.
Người ta
dìm anh xuống
Để nâng
họ cao hơn.
Cũng
trong trò chơi ấy,
Khi anh
ngã, buồn phiền,
Lại có
người tự xuống
Để giúp
nâng anh lên.
3
Cơ thể
người phụ nữ
Làm họ
thành sexy.
Khuôn mặt
người phụ nữ
Làm họ
thành pretty.
Làm họ
thành nồng cháy
Là ánh
mắt, nụ hôn.
Nhưng cái
làm họ đẹp
Lại chính
là tâm hồn.
4
Không
nhất thiết phải cố
Lọt vào
trái tim người.
Một khi
anh xứng đáng,
Họ sẽ tự
chào mời.
5
Khi yêu
mà bạn gái
Kể chuyện
buồn của mình,
Thì đó là
dấu hiệu
Người yêu
đang tin anh.
6
Khi trẻ,
người phụ nữ
Cố hấp
dẫn đàn ông.
Khi già,
họ tìm kiếm
Sự kính
trọng, cảm thông.
7
Tình yêu
luôn dịu ngọt
Và làm
đẹp cuộc đời.
Tình yêu
chỉ đau đớn
Khi ta
yêu nhầm người.
8
Con gái
nhà tử tế
Thành con
gái đi hoang
Phần
nhiều do nam giới
Cư xử
không đàng hoàng.
9
Cái đau
nhất ở đời
Là khi ta
phải cười
Để khỏi
òa lên khóc
Trước đám
đông nhiều người.
10
Bi kịch
của nam giới
Do nhầm
tưởng đàn bà
Là đồ
chơi, chơi chán,
Thì vứt
ra khỏi nhà.
Khi ruồng
bỏ phụ nữ
Thực
chất, người đàn ông
Đã ruồng
bỏ chính họ,
Dù ý thức
hay không.
11
Nếu muốn
thì hãy cố
Thành
người tốt ở đời.
Có điều
đừng chứng tỏ
Với mình
và với người.
12
Ở đời ai
cũng có
Con đường
riêng của mình.
Nếu thực
sự may mắn,
Anh có
bạn đồng hành.
Có bạn,
anh đỡ mệt,
Khi cần
còn giúp nhau.
Nhưng
không ai đi hộ
Con đường
của anh đâu.
13
Không
nhất thiết phải nói
Để bày tỏ
cảm thông.
Tốt hơn,
nên kiên nhẫn
Nghe
người ta trải lòng.
14
Khốn khổ
người phụ nữ
Bị bắt
phải thủy chung
Với thằng
chồng lếu láo,
Bất lực
và điên khùng.
Nên cuối
đời, dễ hiểu,
Họ chua
xót trong lòng,
Vì từ
chối chuyện ấy
Với nhiều
người đàn ông.
15
Còn khốn
khổ cả chuyện
Đàn ông
muốn lúc nào
Là mở cửa
phòng ngủ,
Cầm tay
vợ kéo vào.
Còn những
khi vợ muốn,
Thì vợ
cũng là người,
Đi ngang
rồi đi lại,
Thay áo
rồi mỉm cười.
Thế mà
thằng chồng ấy
Ra bộ
không hiểu gì.
Thậm chí
nói: Anh bận.
Để lúc
khác, thôi đi.
16
Cảm xúc
như ngọn sóng,
Tự nó cứ
dâng trào.
Ta không
thể cản được,
Dẫu cố
đến mức nào.
Nhưng
điều ta có thể
Là chọn
lúc, chọn nơi
Để cùng
lướt theo nó
Trong
phiêu diêu biển đời.
17
Chẳng
sao, nếu ai đó
Bảo bạn
không bình thường,
Vì cuộc
đời quá ngắn
Để làm
người bình thường.
18
Một khi
bị xúc phạm,
Thì tốt
nhất là anh
Vờ như
không nhận thấy,
Rồi mình
đi đường mình.
Nghe có
vẻ hèn yếu,
Nhưng tôi
nghiệm, điều này
Lại là
cách tốt nhất
Tránh
được chuyện không hay.
19
Có một sự
thật nữa
Chỉ mình
biết riêng mình:
Người ta
thêm yêu vợ
Sau mỗi
lần ngoại tình.
20
Đức Khổng
Tử từng nói:
Một người
phạm sai lầm,
Không
chữa sai lầm ấy,
Tức lại
phạm sai lầm.
21
Trong
thời đại bùng nổ
Thông tin
như ngày nay.
Làm một
anh ngu dốt
Có lẽ lại
là hay.
22
Người
đời, kể cũng lạ,
Thường
rất dễ bị lừa.
Nhưng
thật khó thuyết phục
Rằng họ
đang bị lừa.
23
Lão Tử
xưa từng dạy:
Mọi cái
phải dần dần.
Chuyến du
hành nghìn dặm
Bắt đầu
bằng bước chân.
24
Sự tuyệt
vọng lớn nhất
Là khi ta
thở dài,
Không
biết, không muốn biết
Thực sự
mình là ai.
25
Tôi
khuyên nên cẩn thận
Khi tự
nói về mình,
Vì ngoài
nhiều người khác,
Anh cũng
đang nghe anh.
26
Socrat
từng nói,
Tin hay
không thì tùy:
Nhờ biết
nhiều, ta biết
Rằng ta
chẳng biết gì.
27
Trẻ con
sợ bóng tối,
Là chuyện
rất bình thường.
Người lớn
sợ ánh sáng
Là rất
không bình thường.
28
Có một
cõi im lặng
Như vũ
trụ bao la
Đang nằm
yên đâu đó
Trong mỗi
một chúng ta.
Và ta chỉ
thực sự
Biết được
mình là ai,
Nghe sự
im lặng ấy,
Trăn trở
suốt đêm dài.
29
Tình yêu,
về nguyên tắc,
Phải là
cái cho không,
Chứ mất
tiền mới có,
Có chỉ
thêm đau lòng.
30
Chia tay
đau đớn nhất
Là khi cả
hai người
Không
nói, không giải thích,
Lặng im,
không một lời.
31
Cái cách
anh đối xử
Với chính
bản thân mình
Sẽ trở
thành chuẩn mực
Đời đối
xử với anh.
Anh không
biết tự trọng,
Nói lời
không giữ lời,
Sao còn
mong nhận được
Sự kính
trọng của đời.
32
Không có
người hoàn hảo.
Mà rồi
cũng không cần.
Sống với
người hoàn hảo,
Bạn sẽ
thấy khó khăn.
Con
người, thật kỳ lạ,
Đáng yêu
và dễ thương
Khi chưa
thật hoàn hảo.
Nôm na là
bình thường.
33
Vòng
trang sức quí nhất,
Quí hơn
cả kim cương,
Là vòng
tay em bé
Ôm cổ mẹ
yêu thương.
34
Anh nói
anh mơ ước
Một mái
ấm gia đình,
Thế mà
anh không thích
Ở nhà với
vợ mình.
Với người
không xứng đáng,
Đừng lãng
phí thời gian.
Có thể
cơm đã dọn,
Vợ đang
chờ bên bàn.
Người
chồng lý tưởng nhất
Là người
thích ở nhà.
Đứa con
ngoan ngoãn nhất
Thường
thích gần mẹ cha.
35
Nhiều khi
cảm thấy ngượng
Vì viết
thơ châm ngôn,
Như mình
thông thái lắm,
Như mình
đang dạy khôn.
Trong khi
tôi, tác giả,
Giống
phần lớn mọi người,
Cũng sai
lầm, dại dột,
Yếu đuối,
và cũng lười.
Có điều,
tôi cảnh giác,
Nên viết
để răn mình,
Nhân tiện
giúp người đọc
Sống đẹp
và thông minh.
Xưa tôi
trẻ, ngu dại,
Thích bốc
đồng, ba hoa.
Giờ khôn
nhưng vẫn dại,
Cái dại
của người già.
36
Có thể
trong cuộc sống
Nhiều
người không tin anh,
Nhưng
điều quan trọng nhất
Là anh
phải tin anh.
Có thể
chết là hết,
Nhưng đã
sinh làm người,
Thì chết,
cố để lại
Cái gì đó
cho đời.
37
Cuộc đời
không dài lắm,
Nên mỗi
ngày cuộc đời
Đều quí
và có giá
Trong quá
trình làm người.
Những
ngày vui, đáng nhớ
Là hạnh
phúc lung linh.
Những
ngày buồn có thể
Là trải
nghiệm của mình.
Còn những
ngày tồi tệ,
Suy cho
cùng, cũng hay.
Ta rút
được bài học
Để sống
tốt sau này.
38
Tất nhiên
là hạnh phúc,
Có ô tô,
có nhà.
Nhưng
cũng rất hạnh phúc
Biết yêu
nhạc Mozart.
Sự khác
nhau ở chỗ
Có tiền
mới có xe,
Còn nhạc
thì thoải mái,
Miễn là
anh muốn nghe.
Nhân
tiện, xin được nói,
Hạnh phúc
nhạc Mozart
Lớn, mà
lại bền vững
Hơn ô tô
và nhà.
Hãy nghiêm
túc suy ngẫm
Bài thơ
này thông minh.
Hy vọng
nó giúp bạn
Tìm thấy
hạnh phúc mình.
39
Cố thành
người hoàn hảo
Chưa hẳn
đã là hay.
Nhưng hay
và cần thiết,
Xin bảo
đảm điều này:
Chưa nói
chuyện xấu tốt,
Anh phải
là chính mình,
Duy nhất
và độc đáo
Trong muôn
triệu hành tinh.
40
Nói thì
nghe nhàm chán,
Nhưng lại
đúng cực kỳ:
Học im
lặng rất khó.
Không
tin, cứ thử đi.
Lại nữa,
nghe nhạc khó.
Còn có
cái khó hơn.
Đó là
nghe im lặng.
Nghe, và
thích cô đơn.
41
Sự cô
đơn, thực chất
Là cái
đẹp thảnh thơi,
Là chiều
sâu suy nghĩ,
Về mình
và về đời.
Ai thích
nơi ồn ĩ
Và không
thể ngồi yên,
Hay nói
cười luôn miệng,
Người ấy
không thể thiền.
Soi mình
vào chậu nước,
Ta không
thấy hình ta
Nếu chậu
nước chưa lặng.
Đừng quên
lời Thích Ca.
Nói thật
nhé, xin lỗi,
Vô duyên
và đáng thương
Là những
ai mắc bệnh
Thích
chạy rong ngoài đường.
Gia đình
được sưởi ấm
Bằng hơi
thở chúng ta.
Tuyệt
đối, không cần thiết,
Không đi
ra khỏi nhà.
PS
Ai muốn
làm việc lớn,
Học được
tôi thì hay:
Ngồi một
mạch tám tiếng.
Lặng im
suốt cả ngày.
Tôi chỉ
làm ba việc,
Mà suốt
đời, tin không,
Là đọc,
nghĩ và viết.
Và tôi
rất hài lòng.
42
Ai cũng
yêu con trẻ,
Cũng mong
chúng lớn khôn.
Nhưng có
sự khác biệt
Về cách
nuôi dạy con.
Khác biệt
về đẳng cấp
Giữa ông
bố suốt ngày
Dạy con:
“Chào ông ạ”,
Bắt cúi
đầu, khoanh tay.
Và một
bên, đơn giản,
Cứ để con
tự nhiên
Chơi,
mệt, ngồi lòng bố
Nghe kể
chuyện thần tiên.
Đó cũng
là khác biệt
Giữa bố
mê ti-vi
Và bố mê
đọc sách.
Khác biệt
lớn, tin đi.
43
Tôi đứng
ra bảo đảm
Sẽ hạnh
phúc dài lâu.
Con gái
khi kén chọn,
Phải chọn
người như sau.
Một,
không ăn thịt chó.
Hai,
không ham rượu chè.
Ba,
thương yêu loài vật.
Bốn,
không nghiện lô đề.
Năm, đọc
và mua sách.
Sáu, ít
nói, hay cười.
Bảy,
thích nhạc cổ điển.
Tám, trăn
trở với đời.
Chín, nói
gì làm nấy.
Mười, yêu
cầu cuối cùng,
Cuối cùng
nhưng phải nói,
Lại quan
trọng vô cùng,
Là không
được thơ thẩn,
Không bắt
chước thầy Tân,
Ngồi toét
mắt, nát đít
Để tìm ý,
tìm vần.
PS
Có được
mười điều ấy
Chưa chắc
đã thành công
Nếu vợ cứ
một mực
Đòi thông
minh hơn chồng.
Vợ mà
buôn điện thoại
Và bè bạn
suốt ngày
Thì nhất
định hạnh phúc
Sẽ đổ vỡ
sau này.
44
Chưa hẳn
đã thất bại,
Ngã nhiều
lần trong đời.
Nhưng anh
sẽ thất bại,
Nếu đổ
lỗi cho người.
45
Người đàn
ông thực sự,
Khi cần,
dám hy sinh
Cái cuối
cùng mình có
Cho người
đàn bà mình.
46
Tình yêu
đích thực đến
Khi bạn
tìm được người
Biết hết
khuyết điểm bạn,
Vẫn yêu
bạn suốt đời.
47
Ghen
tuông, về thực chất,
Là biểu
tình tình yêu.
Ghen có
thể cần thiết,
Thậm chí
tốt, có điều…
48
Không có
gì đáng ngại
Việc bạn
yêu nhiều người
Cuối cùng
mới tìm được
Người gọi
là bạn đời.
Loại tình
yêu sét đánh
Hiếm khi
được bền lâu.
Vì nói gì
thì nói,
Yêu cũng
cần bằng đầu.
49
Chỉ là
chuyện cổ tích,
Lều
tranh, trái tim vàng.
Yêu là
phải tính toán,
Mà tính
toán kỹ càng.
Vì ngoài
chất lãng mạn
Còn có
chất đời trần.
Các khó
khăn cuộc sống
Làm tình
yêu chết dần.
50
Có hạnh
phúc, bất hạnh
Trong
tình yêu bình thường.
Nhưng quả
bất hạnh nhất
Là tình
yêu đơn phương.
51
Có một sự
thật nữa,
Rằng xưa
nay ở đời
Những
người thực sự tốt,
Quan tâm
đến mọi người,
Lại
thường, bản thân họ,
Trong
cuộc sống hàng ngày,
Cô đơn và
khép kín.
Kể cũng
lạ điều này.
52
Sinh ở
đời, chúng ta
Mỗi người
một nguyên bản.
Vậy cố
đừng chết buồn
Như bản
sao nhàm chán.
53
Khi ai đó
yêu bạn,
Tin cứ
tin, dù sao
Phải xem
cách người ấy
Đối với
bạn thế nào.
54
Khi ai đó
bất chợt
Đến với
ta một ngày,
Thì điều
ấy có nghĩa
Số phận
muốn điều này.
Người ấy
sẽ giúp bạn
Hiểu cái
xấu con người.
Cũng có
thể người ấy
Sẽ trở
thành bạn đời.
55
Thật kỳ
lạ, bộ óc
Làm việc
không nghỉ ngơi,
Không một
phút sao nhãng
Từ khi
bạn ra đời.
Thế mà bộ
óc ấy,
Không ai
hiểu một điều:
Tự nhiên
thôi hoạt động
Khi bạn
bắt đầu yêu.
56
Có một
chân lý nhỏ:
Thời gian
quí hơn tiền.
Thời gian
mất, mất mãi.
Hết tiền
lại có tiền.
Suy luận
theo kiểu ấy
Thì trẻ
giàu hơn già.
Tiếc họ
lãng phí quá.
Nhìn mà
thấy xót xa.
57
Vấn đề là
ở chỗ
Anh muốn
sống tươi vui
Mà suốt
ngày ủ rũ,
Hết khóc
lại sụt sùi.
Thế thì
cũng chẳng khác
Anh muốn
nấu thức ăn
Mà không
chịu nhóm lửa,
Chỉ ngồi
mà cằn nhằn.
58
Trẻ con
luôn bắt chước.
Hãy lợi
dụng điều này
Bằng cách
cho chúng thấy
Những cái
tốt, cái hay.
59
Một người
thực sự tốt
Là người
đủ thông minh
Khêu gợi
những cái tốt
Ở người
xung quanh mình.
60
Về tình
yêu say đắm,
Platông
nói nhiều lần:
Ta phải
thừa nhận nó
Là một dạng
tâm thần.
61
Nếu bạn
thấy không thích
Chỗ nọ
hay chỗ này,
Thì dọn
đi chỗ khác.
Bạn đâu
phải cái cây.
62
Người
sinh ra cốt để
Thương
yêu nhau, xưa nay
Đồ vật
làm cốt để
Sử dụng
chúng hàng ngày.
Thế giới
thành điên loạn
Vì đồ vật
được yêu,
Người thì
bị sử dung,
Lầm chỗ
và lộn chiều.
63
Trong
tình yêu, bất hạnh
Lại
thường ở chiếc giường.
Trước khi
cưới có “thử”
Cũng là
chuyện bình thường.
64
Cuộc sống
chính là cái
Đang diễn
ra vô hình
Khi chúng
ta bận rộn
“Lo cuộc
sống” cho mình.
65
Cái gì
cũng có giá.
Giá học
để thông minh
Luôn rẻ
hơn cái giá
Ngu do
không học hành.
66
Xin đừng
quên, cái ác
Ẩn náu
trong mỗi người.
Nhiều khi
nó thắng thế,
Chui ra
để hại đời.
67
Suy cho
cùng, đau khổ
Cũng là
cái rất cần.
Cái đau và
cái khổ
Giúp ta
trưởng thành dần.
Cũng nhờ
hai cái đó
Ta mới
trở thành người.
Không thì
ta đơn giản
Chỉ bề
ngoài giống người.
68
Gọi điện
thoại luôn miệng,
Suốt ngày
đi long nhong
Thường là
người yếu đuối
Nên tìm
kiếm đám đông.
69
Cứ để ý,
sẽ thấy,
Người yếu
đuối và hèn
Bao giờ
cũng tìm cách
Chứng tỏ
mình không hèn.
70
Nhiều
người không muốn nghĩ,
Vì nghĩ
sợ đau đầu.
Đã nghĩ,
phải kết luận.
Kết luận
có khi đau.
71
Nước ổn
định và tốt
Thường
thì luật không nhiều.
Tacius
nói thế,
Gợi ta
ngẫm nhiều điều.
72
Người nói
chịu trách nhiệm
Về lời
nói của mình.
Họ không
chịu trách nhiệm
Về cách
hiểu của anh.
73
Tôi yêu
mến Steve Jobs
Không chỉ
vì Iphone,
Mà còn vì
ông nói
Một câu
hay, hùng hồn:
Viễn cảnh
chết tỉ phú
Không hề
hấp dẫn tôi,
Nhưng tôi
vui khi nghĩ
Mình cống
hiến không tồi.
Nếu được
quyền phong thánh,
Tôi phong
thánh cho ông.
Nghĩ ra
vài nút bấm,
Ông thay
đổi cộng đồng,
Thay đổi
cách ta nghĩ,
Cách làm
việc, vui chơi.
Dạ, thưa
thánh Steve Jobs,
Con ơn
Ngài suốt đời.
74
Trong đêm
khuya tĩnh lặng,
Một mình
với chính mình
Anh mới ý
thức hết
Các lỗi
lầm của anh.
75
Lòng tốt
là ngôn ngữ
Dễ hiểu
với mọi người,
Cả người
mù, người điếc,
Thậm chí
người dở hơi.
76
Không
ngẫu nhiên mà có
Tình bạn
giữa hai người.
Điều này
cần kiên nhẫn,
Thời gian
và hiểu đời.
Hơn thế,
quan trọng nhất
Điều quan
trọng hàng đầu:
Cả hai
người phải muốn
Làm bạn
tốt với nhau.
77
Phải thừa
nhận một việc,
Là từ
ngày có Phây,
Tôi viết
nhiều hơn hẳn.
Cảm ơn
friends điều này.
Về phần
mình, các bạn,
Chứng
kiến sự ra đời
Của những
bài thơ ngắn,
Kiểu vu
vơ dạy người.
Rất có
thể, ai biết,
Những bài
vu vơ này
Sống lâu
hơn ta sống,
Ta - tôi,
bạn hôm nay.
78
Khi bạn
nói sự thật
Mà người
ta chồm lên,
Thì hãy
tin rằng họ
Vừa giả
dối, vừa hèn.
79
Người ta
học im lặng
Từ những
người nói nhiều,
Bao dung
từ người ác,
Chân thật
từ người điêu.
Còn học
thương, học nhớ
Thì phải
học ở đời.
Học cách
nghe và hiểu
Nhịp đập
trái tim người.
80
Người ngu
muốn thay đổi
Cả thế
giới xung quanh.
Người
khôn thì khiêm tốn
Muốn thay
đổi chính mình.
81
Không có
ai già quá
Để thôi
không ước mơ,
Thậm chí
không hò hẹn
Và hồi
hộp đợi chờ.
82
Con
người, ai cũng sợ.
Chỉ sợ ít
hay nhiều.
Học nhiều
sẽ sợ ít.
Học ít sẽ
sợ nhiều.
83
Napoleon
nói:
Lịch sử,
suy cho cùng,
Là một
đống giả dối
Mọi người
chấp nhận chung.
84
Người
thực sự thông thái
Không để
ý vẻ ngoài.
Nhiều khi
họ không biết
Tóc mình
ngắn hay dài.
Còn những
người trống rỗng,
Họ quan tâm
miếng ăn,
Chẳng
biết nghĩ gì khác,
Ngoài
nghĩ chuyện áo quần.
85
Tôi quan
sát, và thấy
Khi nói
chuyện, nhiều người
Nghe
không phải để hiểu,
Mà chỉ để
trả lời.
86
Rumi, nhà
thơ lớn
Xứ Iran
ngày nay,
Nói một
câu triết lý
Đại khái
ý thế này:
Bạn không
phải giọt nước
Giữa mênh
mông đại dương,
Mà là đại
dương lớn
Trong
giọt nước bình thường.
87
Khi xã
hội bệnh tật
Sẽ không
có người nào
Được hoàn
toàn khỏe mạnh.
Một chân
lý buồn sao.
88
Đã quyết
làm việc lớn
Thì không
sợ sai lầm.
Đúng thì
nói, đừng sợ
Bị cho là
thằng hâm.
89
Viết loại
thơ châm ngôn,
Thực ra
không phải khó.
Tôi không
dám dạy khôn
Các
friends này nọ.
Đã sống
chết với nghề,
Thì đương
nhiên phải viết
Cái đã
đọc, đã nghe,
Thậm chí
cái chưa biết.
Tác giả
những dòng này
Từng ngô
nghê, lầm lạc.
Giờ cũng
chẳng khá hơn,
Có điều
theo kiểu khác.
90 Ước mơ
và sự thật
Là hai
nửa cối xay
Mà ta kẹt
ở giữa.
Ngẫm,
thật sợ điều này.
91
Tôi hết
lòng ngưỡng mộ
Mahatma
Gandhi,
Một người
bất bạo động,
Vị thánh,
nhà tiên tri.
Ông dạy:
Sống, phải sống
Như sẽ
chết ngày mai.
Còn học
thì phải học
Bền bỉ và
lâu dài.
92
Việt Nam
là cường quốc
Về tiến
sĩ, biết không?
Nhưng
công trình khoa học
Gần như
con số không.
Thế mới
biết, bằng cấp
Chỉ là
cái bề ngoài.
May xưa
nay chưa có
Bằng
chứng nhận thiên tài.
Một nhà
văn Pháp nói,
Có bằng
cấp, người ta,
Như đồng
hồ bỏ túi,
Ai hỏi
mới lôi ra.
Thế mà
các vị ấy,
Đi đâu
cũng đem khoe
Cái bằng
tiến sĩ giấy,
Cả với mụ
nhà quê.
Tương tự,
có nghìn vị
Hội viên
Hội Nhà Văn.
Nhưng
nhiều vị chỉ viết
Và in một
hai lần.
Đấy là
chưa nói chuyện
Viết cho
ai, viết gì.
Nhưng họ
giỏi chém gió,
Trên báo,
đài, ti-vi.
Còn với
giới nghệ sĩ
Thì “Ưu
tú”, “Nhân dân”.
Thằng Tây
nghe mà hãi,
Thậm chí
chẳng dám gần.
Cái nước
ta thế đấy.
Danh thì
nghe rất to,
Mà thực
chất trống rỗng,
Chẳng làm
gì ra trò.
May tôi,
vì học dốt,
Chỉ có
bằng cử nhân.
May nữa,
chưa được nhận
Bằng “Nhà
thơ nhân dân.”
93
Đời vốn
đã phức tạp,
Vậy mà
rồi, chúng ta
Làm phức
tạp thêm nó.
Thôi,
phiên phiến cho qua.
94
Anh có
thể nhắm mắt
Để không
thấy những gì
Mà anh
không muốn thấy
Trên
đường đời anh đi.
Nhưng anh
luôn bất lực,
Không thể
bắt trái tim,
Khi gặp
điều oan trái,
Phải thờ
ơ nằm im.
95
Ta có thể
đoán biết
Người
khác đang nghĩ gì
Không
phải qua lời nói,
Mà qua họ
làm gì.
96
Mark
Twain có lần nói:
Ngân hàng
giống như người
Cho mượn
ô lúc nắng,
Đòi lại
lúc mưa rơi.
97
Luôn có
người chỉ trích
Cho dù
anh làm gì.
Đừng để ý
đến họ.
Việc cần
làm, làm đi.
98
Đau khổ
trong cuộc sống
Luôn có
và đương nhiên,
Nhưng ta
được lựa chọn
Nên hay
không buồn phiền.
99
Thầy giáo
có thể dạy
Học trò
nhiều điều hay,
Nhưng
không thể bắt họ
Chịu suy
nghĩ hàng ngày.
100
Ngẫm kỷ
nguyên ta sống,
Không thể
không giật mình:
Kỷ nguyên
người ngu dốt
Dùng điện
thoại thông minh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét