1
Ít nhiều
ai cũng có
Cái gọi
là lương tâm.
Khác
nhau: cắn đau nhói,
Hay chỉ
cắn âm thầm.
2
Mỗi lần
gặp tai họa,
Bạn bè
không giúp đâu,
Hoặc giả
nếu có giúp,
Cũng rất
chậm và lâu.
Có thể
nhờ bố mẹ
Nếu thực
sự thấy cần.
Nhưng xưa
nay tốt nhất
Là dựa
vào bản thân.
3
Người
biết yêu cuộc sống,
Biết vui
đùa, là người
Sớm muộn
sẽ thành đạt
Và hạnh
phúc ở đời.
Ai chỉ
biết than vãn
Và nhăn
nhó suốt ngày,
Thì trời
cũng bất lực.
Tội
nghiệp cái anh này.
4
Về bản
chất, tiền bạc
Chỉ khêu
gợi lòng tham,
Chứ không
mang hạnh phúc.
Mà tham
thì lại thâm.
Càng có
nhiều tiền bạc,
Người ta
càng muốn thêm.
Như người
thích của ngọt,
Không bao
giờ đã thèm.
5
Đi nhà
chùa cúng Phật
Có thể
bằng tay không.
Các mâm
cỗ đầy ắp
Chưa hẳn
bằng tấm lòng.
6
Khi dính
vào phụ nữ,
Dẫu thần
thánh hay người,
Đều mất
thiêng, điều ấy
Đúng mọi
lúc, mọi nơi.
Đặc biệt
khi ông chủ
Trót dính
vào Ô-sin,
Thì chủ
không là chủ,
Mà trở
thành con tin.
7
Ai ôm máy
điện thoại
Suốt ngày
gọi và nghe,
Tôi cá
mười ăn một,
Thần kinh
có vấn đề.
Tôi, cả
tuần không gọi
Nghe thì
buộc phải nghe,
Ngày vài
cuộc, có lẽ
Thần kinh
cũng vấn đề.
8
Nhiều
người hay lợi dụng
Tình bạn
và tình thân,
Nói điều
không tế nhị,
Đôi lúc
không thực cần.
Ngược
lại, đã thân thiết,
Càng phải
nói nhẹ nhàng.
Họ là
người trước hết
Đáng để
ta dịu dàng.
9
Nô tỳ lấy
ông chủ,
Thì dẫu
trước nô tỳ,
Giờ vẫn
là bà chủ,
Chẳng coi
ai ra gì.
Ông chủ
mà dại dột
Trót dính
vào ô-sin,
Thì ô-sin
là chủ,
Ông chủ
là ô-sin.
10
Thời
trang với phụ nữ
Còn hơn
cả quan tòa.
Quan đòi
hối lộ một.
Quần áo
đòi gấp ba.
11
Ai đến ba
mươi tuổi
Chưa khôn
ngoan thành người,
Thì suốt
đời người ấy
Khó khôn
ngoan thành người.
12
Tôi quan
sát, và thấy
Nhiều
người hứa rất nhiều,
Nhưng
chẳng làm được mấy
Cho người
mình nói yêu.
Không ít
người hào phóng
Hứa giúp
đỡ, tuy nhiên,
Họ lặng
lẽ biến mất
Khi liên
quan đến tiền.
Đừng tin
ai to tiếng
Thương
xót bạn suốt ngày.
Người
thực sự muốn giúp
Nói ít và
giúp ngay.
13
Đừng tin
ai tuyên bố,
Dẫu chân
thật, hồn nhiên:
Họ muốn
làm việc thiện,
Chỉ tiếc
không có tiền.
Tạm gác
chuyện người ấy
Có tiền
thật hay không.
Có một
điều chắc chắn:
Người ấy
không có lòng.
14
Muốn biết
ai bần tiện
Và keo
kiệt thế nào,
Hãy xem
họ sử dụng
Điện cơ
quan ra sao.
Nếu họ
bật máy lạnh,
Đóng cửa
đi chơi lâu,
Ở nhà
mình, chắc chắn,
Họ chỉ
thắp đèn dầu.
15
Một khi
anh giàu có,
Bạn kéo
đến rất đông.
Họ có
phải bạn không,
Chỉ khi
nghèo mới biết.
16
Xưa, một
cô bé nọ,
Mong ước
suốt ngày đêm,
Có chiếc
váy thật đẹp,
Như của
nàng Lọ Lem.
Tất nhiên
cô diện nó
Trong
ngày cưới của mình.
Cô nghèo,
người lại xấu,
Chắc nó
làm cô xinh.
Thế là cô
ki cóp
Từng đồng
một âm thầm
Tiền quà,
tiền ăn sáng,
Tiền mừng
tuổi đầu năm.
Đến năm
mười ba tuổi
Cô góp
được khá nhiều,
Đủ mua
nửa chiếc váy,
Loại có
chỉ vàng thêu.
Cô sẽ
nhịn ăn nữa,
Sẽ làm
nũng, xin bà.
Còn lại
nửa chiếc váy,
Mục tiêu
không còn xa.
Tiếc rằng
một ngày nọ,
Mẹ cô đi
đâu về,
Thấy số
tiền cô giấu,
Liền đem
đi chơi đề.
17
Tôi có
ông hàng xóm,
Được mời,
không mất tiền,
Ông gọi món đắt nhất,
Gọi to và
thản nhiên.
Ở nhà,
ông ghê lắm.
Con cá
trích chia ba
Cho ba
đứa con nhỏ.
Ông và vợ
ăn cà.
Một lần,
ông nổi hứng,
Mời bạn
chơi tất niên.
Uống bia
xong, ông nói:
“Để đấy,
tớ trả tiền.”
Ông bắt
đầu móc túi.
Móc rất
chậm, than ôi,
Đến khi
tìm được ví,
Thì bạn
đã trả rồi.
Ông này,
buồn cười lắm.
Cái gì
cũng tranh hơn.
Cái gì
cũng sợ thiệt.
Không
biết nói “Cảm ơn”.
18
Bọn trộm
cướp, cặn bã,
Đĩ điếm
và du côn,
Vì là
người, nên chúng
Tất nhiên
cũng có con.
Bố mẹ đã
như thế,
Con cái
sẽ ra sao?
Chúng, lũ
trẻ tội nghiệp,
Được nuôi
dạy thế nào?
Ba mươi
năm về trước,
Sống ở
Ngõ Mai Hương,
Tôi tận
mắt chứng kiến
Câu
chuyện này đáng thương.
Một câu
chuyện có thật,
Như vừa
mới hôm nay.
Bạn đọc
rồi suy ngẫm.
Đại khái
là thế này.
* Thằng
nghiện lên cơn thèm,
Cần tiền
mà không có.
Nhà chỉ
có bóng đêm,
Mùi hôi
và ít gió.
Vợ hắn
vào giờ này
Đang hành
nghề ăn cắp.
Khốn nỗi
mấy hôm nay
Toàn công
an bắt gặp.
Còn hắn
thì tay chân
Luôn run
run vì đói
Đói chích
và đói ăn,
Cả người
đau nhức nhối.
Hắn nhìn
quanh khắp nhà
Không
thấy gì, tức giận
Đá thằng
con lên ba
Bẩn và
gầy như hắn.
Hắn chửi
đất, chửi trời,
Chửi đứa
con quấy nghịch.
Chửi vì
sống ở đời
Không có
tiền để chích.
Cuối cùng
hắn nghĩ ra
Cách kiếm
tiền hiếm có.
Hắn lôi
con khỏi nhà
Rồi ngồi
chờ trước ngõ.
Thì ra
hắn sẵn sàng
Chỉ rình
xô con ngã
Vào xe
người đi ngang
Để bắt
đền, ăn vạ.
Mọi người
biết, bảo nhau
Phải lánh
xa, cẩn thận.
Xe nhiều
mà hồi lâu
Không ai
chèn con hắn.
Còn thằng
bé đáng thương
Luôn khóc
kêu sợ sệt,
Vì bị xô
ra đường,
Bị đánh
vì không chết.
Thằng
nghiện đang lên cơn,
Hắn gầm
gừ tức giận,
Mong ai
đó ban ơn
Chẹt hộ
con cho hắn.
20
Hôm nọ,
do click chệch,
Lạc vào
một trang Phây
Của bác
gái nào đó.
Bác post
cái tin này:
“Mình mua
chiếc áo mới
Giá bảy
mươi nghìn đồng.
Màu cũng
đẹp đấy nhỉ?
Mọi người
thấy được không?”
Status
chỉ thế.
Tôi
thoáng đọc, giật mình.
Hơn một
trăm còm sĩ
Cùng xúm
lại rồi bình.
Có bác
còm mấy bận,
Còm ngắn
rồi còm dài.
Sôi nổi
và nghiêm túc.
Số còm
lên trăm hai.
Người còm
ở Hà Nội,
Ở Mỹ,
Nhật, Trung Đông…
Tán về
một chiếc áo
Giá bảy
mươi nghìn đồng.
Cái hoạt
động còm ấy
Kéo dài
hai giờ liền.
Có cả lời
châm chọc,
Cả chửi
thề, xỏ xiên.
Tôi ngồi
im, thuỗn mặt.
Đứng dậy,
ra ban - công.
Không thể
không thất vọng,
Không thể
không đau lòng.
Bao cái
hay cần đọc,
Bao cái
tốt của đời
Không
thèm đọc, không biết,
Họ,
friends của tôi.
PS
Thú thật,
sau vụ ấy
Tôi bỏ
Phây hai ngày,
Suýt nữa
thì bỏ hẳn.
Tiên sư
thằng Phây này.
21
Ngày xưa
có cây táo,
Lá xum xuê và dày.
Một cậu
bé rất thích
Chơi với
nó hàng ngày.
Cậu
thường leo lên nó,
Hái quả
ăn ngon lành.
Trưa mệt,
cậu nằm ngủ
Dưới tán
lá cây xanh.
Cậu bé
yêu cây táo
Chân thành
và ngây thơ.
Cây táo
cũng yêu cậu,
Ngày nào
nó cũng chờ.
Thời gian
trôi, cậu bé
Cứ lớn
dần, lớn dần,
Cậu bận
học, có vẻ
Đã quên
người bạn thân.
Một hôm
cậu xuất hiện,
Đôi mắt
thoáng buồn rầu.
Cây táo
hồ hởi nói:
“Nào, ta
chơi với nhau!”
Cậu bé
đáp: “Xin lỗi,
Tớ đã
lớn, buồn sao,
Không thể
chơi với cậu
Vui vẻ
như ngày nào.
Tớ muốn
đồ chơi đẹp,
Mà lại
không có tiền.”
Cây táo
nói: “Thật tiếc,
Tớ cũng
không, tất nhiên,
Nhưng cậu
có thể hái
Táo của
tớ trên cây.
Cách ấy
tớ có thể
Giúp được
cậu lần này.”
Cậu bé
nghe, sung sướng
Hái hết
táo mang đi,
Rồi không
thấy quay lại.
Cây buồn,
không nói gì.
Bỗng một
hôm, cậu bé,
Giờ là
người đàn ông,
Quay lại
gặp cây táo,
Nhiều
phiền muộn trong lòng.
Lần nữa
ông xin lỗi:
“Tớ đã có
gia đình,
Mà nhà
thì chưa có,
Một ngôi
nhà của mình.”
Cây táo
đáp: “Thật tiếc,
Tớ cũng
không có nhà.
Nhưng cậu
có thể chặt
Cành lá
tớ xùm xòa.
Hy vọng
cậu đủ gỗ
Để xây
nhà cho mình.
Ngôi nhà
quan trọng lắm
Khi cậu
có gia đình.”
Người đàn
ông sung sướng
Chặt hết
cành mang đi,
Không một
lần quay lại.
Cây buồn,
không nói gì.
Rất cô
đơn và lạnh
Khi gió
bão, mưa sa,
Nhưng cây
táo hạnh phúc
Biết bạn
mình có nhà.
Người đàn
ông lại đến,
Mái tóc
bạc trên đầu.
Cây táo
thấy, vui sướng:
“Nào, ta
chơi với nhau!”
“Không,
tớ già, muốn nghỉ.
Bao phiền
muộn trong lòng.
Tớ cần
chiếc thuyền nhỏ.
Cậu giúp
tớ được không?”
“Thế thì
chặt thân tớ,
Để đóng
một con tàu.
Cậu tha
hồ chơi biển,
Sẽ không
thấy buồn rầu.”
Ông già
chặt cây táo,
Thuê xe
đến mang đi
Rồi không
hề quay lại.
Cây buồn,
không nói gì.
Cuối cùng
ông cũng đến,
Một ông
lão yếu gầy.
“Tớ không
còn gì nữa
Để cho
cậu lần này, -
Cây nói.
- Không còn táo
Để cậu
thích thì ăn.”
Ông lão
đáp: “Răng rụng,
Không
nhai được, không cần.”
“Thân tớ
không còn nữa
Để leo
như ngày nào.”
“Đã qua
rồi thời đó.
Ừ, cái
thời vui sao.”
“Vậy thì
tớ quả thật
Không còn
gì để cho,
Ngoài gốc
cây và rễ
Đang mục
dần thành tro.”
“Bây giờ, - ông lão nói.
Tớ quả
không cần nhiều.
Chỉ một
nơi để nghỉ
Và để
sưởi nắng chiều.”
“Thế thì
tốt, thật tốt.
Tớ giúp
cậu lần này.
Để tựa và
để nghỉ,
Gì tốt
hơn gốc cây?”
Ông lão
ngồi xuống nghỉ,
Tựa lưng
ông bạn già.
Cây táo
vui, muốn khóc,
Đôi mắt
lệ ướt nhòa.
Các bạn
trẻ thân mến,
Tôi viết
câu chuyện này
Cho bạn -
những cậu bé,
Còn bố mẹ
là cây.
Thế đấy,
ta, con cái,
Chỉ biết
nghĩ về mình.
Không
biết rằng bố mẹ
Phải suốt
đời hy sinh.
Ta được
sinh, khôn lớn,
Rồi đi
xa, bay xa,
Cuối cùng
lại cần đến
Vòng tay
bố mẹ già.
Câu
chuyện này triết lý
Hãy đọc
cho con mình,
Để chúng
không ích kỷ,
Dẫu tài
giỏi, thông minh.
22
Theo
người ta kể lại,
Xưa có
người đàn ông
Sống với
một cậu bé
Trong
ngôi nhà ven sông.
Đó là hai
ông cháu.
Người ông
tóc bạc phơ.
Cậu bé
mới mười tuổi.
Quang
cảnh đẹp, nên thơ.
Hàng ngày
ông đọc sách.
Vâng, đọc
sách hàng ngày.
Có nhiều
cuốn sách cổ
Gáy bọc
da, rất dày.
Còn cậu
bé đi học,
Cũng hàng
ngày, buổi chiều,
Khi làm
xong bài tập,
Cậu chơi
bóng, thả diều.
Cũng có
hôm chơi chán,
Cậu đọc
sách cùng ông,
Nhưng đọc
không hứng lắm,
Và lúc
hiểu, lúc không.
“Ông ơi,
sao thế nhỉ, -
Cháu đọc
thấy không hay,
Lại buồn
ngủ, không hiểu.
Mà ông
đọc suốt ngày.”
Ông mỉm
cười bảo cậu
Lấy chiếc
giỏ than đen
Vừa đổ
than vào bếp,
Xuống
sông xách nước lên.
Cậu vâng
lời, rất cố,
Nhưng khi
lên đến nơi,
Nước đã
chảy ra hết.
Ông cậu
lại mỉm cười:
“Thì cháu
hãy thử lại.
Lần này
đi nhanh hơn.”
Cậu đi
gần như chạy,
Mà nước
vẫn không còn.
Cậu xách
thêm lần nữa,
Mồ hôi
chảy thành dòng:
“Không
thể dùng chiếc giỏ
Để lấy
nước, thưa ông.”
Ông cậu
đáp: “Đúng vậy.
Thực ra
ông hôm nay
Không
muốn cháu lấy nước,
Mà muốn
nói điều này:
Giỏ không
đựng được nước.
Nhưng giỏ
bám than đen,
Sau mấy
lần “lấy nước”
Sẽ sạch,
trắng dần lên.
Cũng vậy,
cháu đọc sách,
Khó hiểu,
thấy không cần.
Nhưng
cháu kiên trì đọc,
Đầu óc sẽ
sáng dần.”
Cậu bé
nhìn chiếc giỏ,
Hình như
lần đầu tiên,
Thấy nó
được nước rửa
Không còn
bám bụi đen.
Vâng, ông già nói thế,
Rằng đọc
sách rất cần
Tâm hồn
và ý nghĩ
Sẽ thanh
lọc dần dần.
Còn tôi
thì nhân tiện
Xin nói
thêm một điều:
Tương tự,
nhạc cổ điển
Cũng giúp
ta rất nhiều.
Nghe nó,
từng tí một,
Như đọc
sách hàng ngày,
Ta trở
thành người tốt
Tự lúc
nào không hay.
Nó làm ta
tinh tế,
Thấy cái
đẹp của đời,
Nghe bài
ca của gió,
Thấm cái
đau của người.
23
Khi một
cửa bị đóng,
Có thể
cách không xa,
Một cửa
khác đang mở,
Bạn có
thể đi qua.
Thế mà
bạn chỉ tiếc
Chiếc cửa
đóng, buồn phiền.
Không tìm
các lối khác
Để tiếp
tục đi lên.
24
Tứ Thư
của Khổng Tử
Có cuốn
gọi Trung Dung,
Khuyên ta
trong mọi cái
Đừng đẩy
đến tận cùng.
Lão Tử,
còn hơn thế,
Khuyên ta
sống tự nhiên
Như mây
trời, cây cỏ,
Sẽ thoát
hết buồn phiền.
Cứ đều
đều mà tiến.
Vội vã mà
làm gì.
Cái gì
đến sẽ đến.
Cái gì đi
sẽ đi.
Trong cái
may có rủi.
Trong rủi
có cái may.
Để chứng
minh điều ấy,
Tôi có
câu chuyện này.
* Một bác
nông dân nọ
Có con
ngựa cái non.
Thế mà nó
chạy mất,
Khiến cả
nhà rất buồn.
Hay tin,
nhiều hàng xóm
Đến chia
buồn với ông.
Ông nói:
“Ừ, rủi thật.
Cũng có
thể là không.”
Hôm sau,
con ngựa cái
Tự nhiên
chạy về nhà,
Kéo theo
một con đực.
Ối chà
chà, ối chà!
Hàng xóm
lại kéo đến
Chia vui,
uống say mèm.
Chủ nhà
vẫn tỉnh táo:
“Ừ, còn
để rồi xem.”
Được hai
ngày, bất cẩn,
Thằng con
cả của ông
Tập cưỡi
con ngựa mới,
Ngã gãy
chân, vẹo hông.
Hàng xóm
đến an ủi:
Ôi tiếc
sao, buồn sao.
Ông bố tư
lự nói:
“Để còn
xem thế nào.”
Bỗng xẩy
ra chiến sự.
Lính vua
đến đầy nhà
Để bắt
lính, cậu cả
Chân què,
nên được tha.
Hàng xóm
lại kéo đến,
Lại mừng,
uống suốt đêm.
Ông chủ
nhà không uống,
Lẩm bẩm:
“Để rồi xem.”
25
Câu
chuyện này có thật,
Mà lại
chuyện ngày nay,
Được
nhiều người biết đến.
Đại khái
chuyện thế này.
Có một
nhà toán học
Trẻ tuổi
và thông minh,
Tiếc rằng
chàng nghèo quá
Nên đã bị
người tình
Bỏ rơi,
theo người khác,
Theo một
chàng sĩ quan.
Cuộc đời
vốn vẫn vậy,
Chẳng có
gì đáng bàn.
Một lần,
hai chàng ấy
Cãi cọ
rất gắt gay,
Rồi thách
nhau đấu súng,
Hẹn sau
hai mươi ngày.
Nhưng đời
thật trái khoáy:
Trong hai
mươi ngày sau,
Nhiều
phương trình toán học
Bỗng xuất
hiện trong đầu.
Chàng cắm
cúi làm việc,
Chạy đua
với thời gian,
Hết tính
toán lại viết,
Không rời
khỏi chiếc bàn.
Rồi hai
mươi ngày hết,
Công
trình vẫn chưa xong.
Một công
trình vĩ đại,
Chàng ấp
ủ trong lòng.
Thôi thì
đành chịu nhục.
Phải hoàn
tất công trình,
Chàng xin
hủy cuộc đấu,
Và đã
được người tình
Thẳng
thừng ném vào mặt
Một chữ
“Hèn” sỗ sàng.
Chữ “Hèn”
nhục nhã ấy
Suýt đã
giết chết chàng.
Nhưng
chàng cố gượng dậy
Bất chấp
lời thị phi,
Lại làm
việc, làm việc,
Ngoài ra
không biết gì.
Cuối
cùng, công trình ấy
Cũng được
chàng viết xong,
Một công
trình vĩ đại
Chàng
thực sự hài lòng.
Chàng tắm
rửa sạch sẽ,
Uống một
cốc rượu vang,
Cầm khẩu
súng thách đấu
Rồi bắn
vào tim chàng. *
“Bàn về
toán vũ trụ”,
Công
trình toán “dở hơi”,
Được in
mấy trăm bản
Sau khi
chàng qua đời.
Rồi thiên
tài vật lý
Einstein,
một ngày,
Trong cửa
hàng sách cũ
Nhìn thấy
công trình này.
Ông say
mê đọc nó,
Quả có
một không hai.
Chốc chốc
ông ngả mũ
Như cúi
chào thiên tài.
Đọc xong
ông kinh ngạc,
Suýt nữa
thì kêu lên,
Khi thấy
chữ “Le Lâche
Tên tác
giả - Thằng Hèn.
Lát sau
ông chữa lại
Thành
“Lâche le Grand”,
Tức
“Thằng Hèn Vĩ Đại.”
Cũng là
một dạng hèn.
* Câu
chuyện chỉ có thế.
Chẳng
biết viết thêm gì.
Mà cũng
chẳng cần viết.
Ai nghĩ
gì thì tùy.
Có cái
sai trong đúng,
Có cái
đúng trong sai.
Có những
người nhỏ bé,
Có những
bậc thiên tài.
Có cái
hèn hèn thật,
Có cái
hèn tạm thời.
Ừ, thì
hèn cũng được,
Miễn có
ích cho đời.
26
Cả khi
nhiều người trách,
Anh cũng
chớ nản lòng.
Thường
sai và thiên vị
Là ý kiến
đám đông.
27
Lấy vợ,
anh sẽ chết.
Không lấy
càng chết hơn.
Hay chọn
cái ở giữa
Có vợ và
cô đơn?
28
Đừng đem
chiếc lược quí
Tặng ông
hói đáng thương.
Đừng mong
người mù mắt
Cảm ơn
anh cho gương.
29
Ai may
mắn có cháu
Và được
gọi bằng ông,
Thì phải
nhớ cư xử
Đúng
nghĩa một người ông.
30
Khổng Tử
có một thuyết
Gọi là
thuyết Chính Danh.
Ai làm
việc người ấy,
Theo chức
phận của mình.
Người dạy
phải dạy tốt.
Người học
phải siêng năng.
Tuyệt đối
không lẫn lộn,
Kiểu nửa
ông nửa thằng.
Ta bây
giờ, thật lạ,
Ai cũng
muốn làm thầy,
Dù ít
học, ngu dốt.
Tai họa
là chỗ này.
31
Người dân
quê chân chất,
Thật thà
và hiền lành.
Có thể
đúng thế thật,
Nhưng
nhiều bác cũng kinh.
Đặc biệt
là mấy bác
Đạp xe
bán hàng rong,
Thường
nói thách, cân thiếu
Với tôi,
khách đàn ông.
Họ thơ
ngây, cứ nghĩ
Dân thành
phố dễ lừa.
Chuyện
nhỏ, tôi không nói,
Nhưng
biết thì biết thừa.
32
Nhiều
người nói hay lắm,
Nghe cứ
như thánh thần,
Nhưng làm
thì dở ẹc,
Đặc biệt
trong thơ văn.
Là ý tôi
muốn nói
Rằng khi
nghe nhà thơ,
Muốn thì
tin một nửa,
Còn thì
hãy cứ chờ.
Lại nữa,
đọc thơ họ
Mà bạn
không hiểu gì
Thì lỗi
không phải bạn,
Mà là họ,
tin đi.
Vì trong
trường hợp ấy,
Điều họ
viết, thực ra
Không có
gì để hiểu,
Toàn nhảm
nhí, ba hoa.
Thấy nhà
thơ nào đó
Nói oang
oang, hùng hồn,
Cam đoan,
thơ người ấy
Bé tí,
cỏn còn con.
33
Về khái
niệm hạnh phúc,
Người ta
nói mãi rồi.
Xin phép
kể câu chuyện
Từng xẩy
ra với tôi.
Lần ấy
nằm bệnh viện,
Phải mổ,
đái không ra.
Có thằng
nhóc giường cạnh,
Lên hai
hoặc lên ba.
Hắn tè
vào bô sắt,
Tiếng
thật đều, thật êm.
Nói thật
với các bác,
Tôi nghe
thế mà thèm.
Và nghĩ,
nếu đái được,
Chắc chắn
tôi là người,
Dẫu
nghèo, dẫu sắp mổ,
Hạnh phúc
nhất, nhất đời.
Sau lần
ấy, ra viện,
Tôi vẫn
tè hàng ngày,
To và êm
hơn nó,
Thế mà lạ
điều này,
Tôi nghĩ
sự tè ấy
Là bình
thường, đương nhiên,
Không
thấy mình hạnh phúc,
Cũng
chẳng sướng như tiên.
Thế đấy,
ta đang có
Nhiều cái
để làm ta
Trở thành
người ta muốn.
Vậy còn
kiếm đâu xa?
34
Để kính
trọng người khác,
Người có
tài, thông minh,
Trước hết
anh phải học
Kính
trọng bản thân mình.
35
Mấy cái
vụ bê bối
Về thơ
thẩn vừa rồi,
Lỗi không
phải tác giả,
Mà lỗi
chính, theo tôi,
Là dân
trí nó thấp,
Là xã hội
nó điên,
Là những
trò vớ vẩn
Nghe thum
thủm mùi tiền.
36
Ta có thể
hào phóng
Chơi thân
với một người.
Tặng quà,
mời ăn nhậu…
Liên tục
mấy năm trời.
Nhưng một
lần, vô ý,
Nhỡ làm
hắn mất lòng.
Hắn gọi
ta là chó,
Trở mặt,
coi như không.
Điều này
nghe thật lạ,
Nhưng lạ
nữa, bây giờ
Đa phần
là như thế.
Không
tin, mời cứ chờ.
37
Bào thai
trong bụng mẹ
Chỉ chín
tháng mười ngày.
Khó tin
nhưng sự thật:
Trong
quãng thời gian này
Bào thai
ấy lặp lại
Lịch sử
của cuộc đời,
Nhiều
triệu năm tiến hóa
Từ đơn
bào thành người.
38
Không có
ai, nam giới,
Là phái
mạnh hoàn toàn.
Không có
ai, nữ giới,
Là phái
yếu hoàn toàn.
Yếu hay
mạnh phụ thuộc
Cách ứng
xử với nhau.
Muốn gì
sẽ được ấy,
Thậm chí
cả đối đầu.
39
Đàn ông
sống không vợ,
Nhà không
còn là nhà.
Quan
trọng không phải sex,
Mà hơi ấm
đàn bà.
40
Tục ngữ
Anh có nói:
Lúc trẻ
ai thích lười
Thì yên
tâm mà khổ
Ở phần
cuối cuộc đời.
A
youngman iddle,
An old man
needy.
Người Anh
nói thế đấy,
Tin hay
không thì tùy.
41
Trung
Quốc có tục ngữ:
Trồng cây
mất mười năm.
Trồng
người cả thế kỷ.
Tuyệt đối
không thể nhầm.
42
Tục ngữ
của người Pháp:
Đàn ông
mà không chơi,
Tức là
không tán gái,
Coi như
phí cuộc đời.
Tôi thấy
họ nói đúng.
Các bác
thấy đúng không?
Vậy hãy
rút bài học,
Cho đáng
mặt đàn ông.
43
Nước ta
có tục ngữ
Rằng gần
mực thì đen.
Nhưng tôi
thấy nhiều bác
Vấn tối
khi gần đèn.
44
Cái đích
của nghệ thuật,
Nhất là
trong văn thơ,
Là trong
sáng, giản dị,
Không
vòng vo, ỡm ờ.
Mà
thường, như ta thấy,
Chỉ có
các bậc thầy,
Người
thực sự uyên bác,
Mới đạt
được đích này.
45
Tôi quan
sát, và thấy
Thường
nói to, nói nhiều
Là người
ít suy nghĩ.
Mà lắm
khi nói điêu.
46
Thắng lợi
to lớn nhất
Trong mọi
cuộc chiến tranh
Là thắng
lợi tốn ít
Xương máu
dân nước mình.
47
Sự dạy và
sự học
Là hoạt
động hai chiều.
Ta dạy
người, ngược lại,
Ta học
người cũng nhiều.
48
Nhiệt
tình mà thái quá
Thường
hỏng việc; nhiệt tình
Phải đúng
lúc, đúng chỗ
Và hợp
khả năng mình.
49
Trong
trường hợp xấu nhất,
Kẻ thù
tấn công anh.
Cũng thế,
rất có thể
Bàn bè
chống lại anh.
Điều ấy
không đáng sợ.
Đáng sợ -
người xung quanh
Không yêu
cũng không ghét,
Mà dửng
dưng với anh.
51
Tôi nghĩ
người Pháp đúng
Khi nói:
Với đàn bà
Không bao
giờ được đánh,
Thậm chí
bằng bông hoa.
52
Một sự
thật chua xót:
Sống gần
hết đời người,
Có lẽ ta
mới biết
Ý nghĩa
của cuộc đời.
Tượng tự,
thành chồng vợ,
Một bầy
con đầy nhà,
Ta mới
thực sự hiểu
Bạn đời của
chúng ta.
53
Đúng, mẹ
hát con khen,
Kẻ sĩ
sinh kẻ sĩ,
Nhưng sao
gà mái đen
Đẻ trứng
màu trắng nhỉ?
54
Hàng xóm
muốn hòa thuận
Là phải
có bờ rào.
Mời các
bác tưởng tượng
Không có
sẽ thế nào.
55
Gió ngược
chiều, thổi mạnh
Mà anh
vẫn coi khinh,
Nhổ nước
bọt vào gió
Là tự nhổ
vào mình.
56
Pháp có
câu tục ngữ,
Rất đúng
với nhiều người:
Nếu cắn
được thì cắn,
Đừng sủa,
nghe buồn cười.
57
Về việc
thiện, người Pháp
Có tục
ngữ thế này:
Anh muốn
làm việc thiện,
Vậy xin
mời, làm ngay.
Mà bắt
đầu từ việc,
Đối xử
với vợ con.
Làm sao
không để vợ
Thiếu
nước hoa và son.
58
Khách đến
chơi là tốt.
Chủ vui,
khách cũng vui,
Nhưng
nhớ: Khách như cá,
Ba ngày
sẽ bốc mùi.
59
Giúp đỡ
người là tốt,
Và dẫu
không mất tiền,
Nhưng khi
chưa được hỏi,
Chưa vội
đưa lời khuyên.
60
Đừng vội
nói nên lời
Trong
trường hợp tế nhị.
Vì im
không trả lời
Cũng là
cách trả lời.
61
Trong hầu
hết trường hợp
Chuyện
trong nhà, chuyện ngoài,
Ta phải
tin bằng mắt
Chứ không
tin bằng tai.
62
Gái đẹp
lấy chồng sớm
Cũng là
chuyện bình thường.
Bông hoa
dại nở đẹp
Kho đứng
lâu bên đường.
63
Việc cũng
ba bảy loại,
Y hệt như
con người.
Việc thú
vị, làm việc
Lại chính
là nghỉ ngơi.
64
Người Đức
có tục ngữ,
Nhiều
người biết xưa nay.
Tôi không
biết sai đúng,
Nhưng đại
khái thế này:
Ngày cưới
cô dâu khóc,
Sau thành
vợ hay cười.
Ngày cưới
mà nàng cười,
Nhất định
sau cau có.
65
Đồ vật cũ
là vứt,
Trừ
trường hợp đàn bà.
Như người
ta vẫn nói:
Cũ người
nhưng mới ta.
66
Sống lâu,
tôi nhận thấy:
Người nói
đẹp, nói hay
Dễ thành
người nói dối.
Xin lưu ý
điều này.
67
Làm gì
cũng suy nghĩ,
Nhưng vấn
đề là anh
Nghĩ,
phải nên nghĩ chậm,
Còn làm,
phải làm nhanh.
68
Không có
gì chung thủy
Với người
bằng cái nghèo.
Bạn bè bỏ
đi hết,
Nó vẫn cứ
bám theo.
69
Núi nào
nhìn từ xa
Cũng xanh
và thơ mộng.
Biển ngắm
từ trên cao
Luôn hiền
hòa, lặng sóng.
Con người
ở xa nhau
Dễ yêu
thương, cũng vậy.
Nhiều cái
xấu của nhau
Vì xa nên
không thấy.
70
Người ta
không thể sống
Duy nhất
bằng bánh mì.
Người cần
thêm cuốn sách.
Người chỉ
cần ti-vi.
Thanh
niên cần ai đó
Để nhớ và
yêu thương.
Tôi thì
mong cháu lớn
Để đưa
cháu đến trường.
71
Vợ chồng
con năm ngoái
Về quê
thăm ông bà.
Đông như
một đại đội,
Tiếng
cười nói vang nhà.
Bất chợt
bà cụ nói:
“Vợ chồng
anh lại đây.
Nghe nói
nhà cũng khá,
Mà sao
lại thế này?
Là ý tôi
muốn nói
Có tiền
mua ô tô,
Mà quần
con anh mặc
Có miếng
thủng rất to.”
Tôi gãi
tai, im lặng,
Chẳng
biết nói thế nào.
Không lẽ
nói là mốt,
Quần
rách, người cào cào.
May Mụ Vợ
nhanh trí,
Nhảy vào
cứu: “Dạ thưa.
Quần cũ
của con đấy,
Nay cháu
nó mặc thừa.”
Bà cụ
nghe, thích lắm,
Rồi quay
sang bảo tôi:
“Vợ con
anh khá đấy.
Biết tiết
kiệm, mà rồi
Mua quần
mới cho nó,
Giá rẻ,
chợ bán đầy.
Không thì
nên vá lại,
Ai mặc
rách thế này.”
72
Người Ý
có tục ngữ:
Đàn ông
mà không râu
Trông vừa
gian vừa xấu,
Còn hơn
cả hói đầu.
Vâng họ
nói thế đấy.
Tôi chẳng
hiểu vì sao.
Chắc
không phải vô cớ.
Các bà
nghĩ thế nào?
73
Đàn ông
vì tuổi tác
Mà cảm
thấy mình già.
Thôi
không muốn trang điểm
Là cái
già đàn bà.
74
Chỉ mất
một con gà
Mà đem
nhau ra tòa,
Thì quan
tòa chắc chắn
Được ăn
mười con gà.
Chỉ vì
một chuyện nhỏ,
Loại bé
như con thỏ,
Mà vợ
chồng cãi nhau,
Hàng xóm
được con trâu.
75
Tớ đang
gặp phiền muộn.
Khuyên
nhủ làm đếch gì.
Bạn bè,
nói thật nhé,
Có tiền
thì cho đi.
76
Bát cơm
là bát ngọc,
Cũng là
bát mồ hôi
Người
nông dân cày ruộng
Làm ra để
nuôi tôi.
Một hạt
rơi xuống đất,
Một viên
ngọc của đời.
Sao có
thể nỡ phí?
Cúi nhặt,
cháu con cười.
Cười thì
cười, vẫn nhặt,
Còn nâng bằng
hai tay
Giọt
nắng, giọt nước mắt
Của tổ
tiên đi cày.
77
Cháu mới
đi chập chững,
Được ông
dắt đi chơi.
Lần đầu
ông dắt cháu
Chập
chững bước vào đời.
Một người
cực to béo,
Một người
bé tỉ ti.
Thẳng
hưởng mặt trời mọc,
Cùng dắt
tay nhau đi.
78
Suốt đêm
thơ với thẩn.
Sáng dậy
mệt bã người.
Ra ban
công hút thuốc,
Ngỡ ngàng
vì mặt trời.
Ngỡ ngàng
vì ruộng lúa,
Xanh đến
nhói trong lòng.
Mấy cô
gái hôm trước
Vẫn bón
phân đón đòng.
Thương
các cô vất vả
Lo chăm
lúa nuôi người.
Thương cả
mình vắt óc
Viết thơ
dâng cho đời.
Nhưng ai
cũng cần gạo,
Còn thơ
thì chắc không.
Tự nhiên
ngồi đực mặt,
Hơi
ngường ngượng trong lòng.
80
Hóa ra,
toàn thế giới
Đều có
chung ý này:
Cách giữ
bạn tốt nhất,
Có tiền,
đừng cho vay.
81
Người
thực sự thông thái
Tự biết
giá trị mình,
Nên cách
sống, đồ đạc
Giản dị
là thường tình.
Người
chưa thông thái lắm,
Muốn nâng
mình lên cao,
Họ chơi
toàn đồ xịn,
Bằng bất
cứ giá nào.
Cứ để ý
thì thấy
Rằng tôi
nói không sai.
Người mua
xe tiền tỉ
Là mua
cho người ngoài.
82
Ở nước
nào cũng vậy.
Có nhiều
người đang nghèo,
Bỗng
nhiên thành giàu có,
Mà chưa
biết chi tiêu,
Thì có
thể nói chắc,
Rằng với
những người này
Tiền bạc
và giàu có
Mang họa
nhiều hơn may.
83
Ta nên
học người Đức,
Ai ăn tự
trả tiền.
Chứ ta,
vì bệnh sĩ,
Hóa ra
lại rất phiền.
Ai cũng
tranh nhau trả,
Nhưng móc
ví thật lâu.
Ai “nhanh
tay” thanh toán,
Về nhà cứ
lầu bầu.
Hơn thế,
có nhiều bác
Mời người
ta đi ăn
Mà tiền
thì đếch có,
Phải suýt
khóc nhiều lần.
Lại nữa,
ai to tiếng
Tuyên bố
“tớ khinh tiền!”,
Thì đích
thị người ấy
Trong túi
không có tiền.
84
Có một
điều thật lạ:
Nhiều
thanh niên ngày nay
Sợ đọc
đến co rúm
Khi thấy
cuốn sách dày.
Nên văn
hóa của họ
Dừng ở
báo An Ninh,
Nghe các
Sao Việt hát
Và điện
thoại thông minh.
Nhìn mà
thấy thương hại.
Thương
hại hơn: Hàng ngày
Các thanh
niên “lùn” ấy
Tỏ vẻ rất
ta đây.
85
Có một sự
khác biệt
Giữa đọc
tờ An Ninh
Và đọc
sách, đọc báo
Loại đáng
đọc, tiếng Anh.
Khác biệt
về đẳng cấp,
Giữa cái
thấp, cái cao,
Như nghe
nhạc cổ điển
Và nghe
nhạc tầm phào.
86
Ngày xưa
các cụ nói
Thùng
rỗng luôn kêu to.
Giờ,
nhiều anh tiền ít
Mà vẫn đi
ô tô.
87
Tôi, nông
dân chính gốc,
Xin được
nói thế này:
Ta nông
dân, khôn lắm,
Mặc dù cứ
giả ngây.
Tức là
khôn mà ngốc,
Kiểu tư
lợi tiểu nông.
Cái gì
cũng muốn có,
Không mất
tiền, mất công.
Và ta, cả
tôi nữa,
Rất sợ
phải tiêu tiền.
Hám lợi
từng tí một,
Gì cũng
muốn có liền.
Đại khái
là như vậy.
Mà tất cả
điều này
Là đặc
tính cố hữu
Của nông
dân xưa nay.
Giờ ta
lên thành phố,
Nên dù
muốn hay không,
Ta vẫn
phải thay đổi
Cái chất
ấy tiểu nông.
Khó, việc
này khó lắm.
Phải cố,
biết làm sao.
Tôi, thú
thật, đã cố,
Nên cũng
giảm phần nào.
88
Có một cô
gái nọ,
Vừa xinh,
vừa nết na,
Nên con
trai gần đấy
Luôn tấp
nập vào ra.
Nhiều
chàng cũng khá lắm,
Nhưng cô
cứ lắc đầu.
Đêm, vào
Phây tình tự
Với một
chàng đâu đâu.
Chàng ấy
ở xa lắm,
Chưa gặp
mặt bao giờ.
Thế mà
yêu, họ hẹn,
Rồi thề
thốt đợi chờ.
Thằng
Phây và Số Phận
Tiếc, đã
không chiều người.
Cô lấy
chàng trai ảo,
Chịu đau
khổ suốt đời.
Câu
chuyện buồn, có thật,
Tôi đem
kể ra đây
Chỉ để
các cô gái
Ngẫm nghĩ
bài học này.
89
Yêu,
không cần thề thốt.
Nghe mà
thấy ghê ghê.
Cá nhân
tôi, thú thật
Rất sợ
các lời thề.
90
Một sinh
viên “sống thử”,
Đến nhà
chùa sinh con,
Nhờ sư cụ
đùm bọc,
Rồi cũng
được vuông tròn.
Khi con
gần một tuổi,
Tính toán
rất tinh vi,
Cô lừa
chùa một vố,
Rồi ôm
con ra đi.
Từ đấy cô
biệt tích
Cùng hơn
mười triệu đồng.
Sư cụ
biết mọi chuyện,
Nhưng cứ
lờ như không.
91
Khi bàn
tay dính bẩn,
Rửa là
xong, không sao.
Nhưng ý
nghĩ trót bẩn,
Phải rửa
bằng cách nào?
Mỗi người
theo một cách.
Có nhiều
cách khác nhau.
Tốt nhất,
nhìn mắt trẻ,
Chăm chú
và thật lâu.
92
Một người
mà không biết
Rằng mình
không biết gì,
Thì đó là
thằng ngốc,
Hãy quên
anh ta đi.
Một người
có đầu óc,
Tự mình
không nhận ra,
Thì người
ấy đang ngủ.
Hãy đánh
thức anh ta.
Một người
giỏi và biết
Mình biết
rất nhiều điều,
Thì đó là
hiền triết,
Hãy cố
gắng đi theo.
93
Đàn ông
như con chó
Nuôi giúp
việc trong nhà.
Được nuôi
tốt thì nó
Là bạn
của đàn bà.
94
Để thành
người hạnh phúc,
Chí ít
trong một ngày,
Tôi có
một bí quyết,
Mời bạn
thử, thế này:
Ra khỏi
nhà buổi sáng,
Bạn đứng
im, nhắc mình:
Không nói
dối, không vội,
Không suy
nghĩ linh tinh.
Gặp ai
cũng chào hỏi,
Nếu được
thì mỉm cười.
Hãy cố
tìm cái tốt,
Cái hay
của từng người.
Tuyệt đối
không chê trách,
Lại càng
không dạy khôn.
Nếu tiện
thì chọn lúc
Xin hoặc
nhận chiếc hôn.
95
Thêm một
bí quyết nữa
Để mạnh
khỏe, sống lâu
Và béo
như tôi béo,
Nghiêm
túc, không đùa đâu,
Là cố
không nghĩ xấu
Về bất kỳ
người nào.
Nói to,
cười thoải mái,
Và - gặp
ai cũng chào.
96
Muốn bảo
đảm biết đúng
Và đầy đủ
một điều,
Thì thông
tin nhất thiết
Phải hai
hoặc nhiều chiều.
97
Nói về
điều nhỏ nhặt,
Tôi có
bài thơ này,
Ngẫu
nhiên đọc, rồi dịch.
Cực đúng
và cực hay.
* Những
giọt nước bé nhỏ,
Những hạt
bụi đang bay
Đã làm
nên biển lớn
Và cả
trái đất này.
Cũng thế,
giây và phút,
Ta tưởng
ngắn, không dài,
Đã làm
nên thế kỷ,
Quá khứ
và tương lai.
Những sai
lầm nhỏ bé,
Ta tưởng
chẳng là gì,
Tích lại
là tai họa,
Làm ta
chệch hướng đi.
Những
điều tốt nhỏ nhặt;
Những lời
nói yêu thương
Làm trái
đất thành đẹp,
Đẹp như
chốn thiên đường.
98
Thời bé
ta mơ mộng
Đủ cái
hay trên đời.
Sau ta
thành người lớn,
Ngẫm lại
thấy buồn cười.
Cuộc đời
luôn vẫn vậy,
Mộng mơ
cứ mộng mơ,
Nhưng
phải biết, cơm áo
Không đùa
với khách thơ.
Có một
ông người Bỉ
Viết bài thơ
như sau.
Chỉ mấy
dòng, nhưng đúng,
Vừa đúng
lại vừa đau.
* Nếu
không là con gái,
Tớ đã bỏ
nhà đi,
Cô bé nói
với bạn.
Mà sang
tận châu Phi!
Còn cậu
bạn thì đáp:
Nếu không
là con trai,
Tớ sẽ
thêu tấm lụa
Bằng tia
nắng ban mai.
Rồi hai
người khôn lớn.
Sau thành
vợ, thành chồng,
Suốt từ
sáng đến tối
Chỉ nói
chuyện tiền nong.
99
Có nhà
thơ đã nói,
Rằng
chúng ta con người,
Khiêm tốn
và nhỏ bé,
Không cần
nhiều ở đời.
Và cái ta
cần nhất
Là biết
được ở nhà,
Khi ta đi
đâu vắng,
Có người
đang chờ ta.
100
Không
việc gì phải sợ
Người
khác chống lại anh.
Chính nhờ
gió thổi ngược,
Diều bay
lên trời xanh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét