Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

1000 Bài thơ châm ngôn - Phần 3 (201-300)

1
Cái ta làm cho mình
Sẽ mất khi ta chết.
Cái ta làm cho đời
Sẽ trường tồn, bất diệt.

2
Người uyên thâm không biết
Hết mọi cái trên đời.
Chỉ thằng ngu mới biết
Hết mọi cái trên đời.

3
Bạo lực không thuần túy
Là đánh từ bên ngoài.
Cũng là dạng bạo lực
Khi ghét hay thù ai.

4
Người ác là đáng sợ.
Nhưng đáng sợ gấp đôi
Là khi người thiện ngồi
Thản nhiên nhìn cái ác.

5
Không phải là nghệ sĩ
Nếu anh không có tài.
Có tài không tác phẩm
Còn tồi tệ gấp hai.

6
Mục đích ta đeo đuổi 
Không phải sống muôn đời,
Mà làm cái gì đó
Sống mãi trong lòng người.

7
Dễ, khi anh no đủ,
Khuyên người cam cảnh nghèo.
Nhưng nếu anh nghèo khổ,
Liệu anh có nghe theo?

8
Chỉ đọc những cuốn sách
Ai cũng đọc trên đời,
Rốt cục anh suy nghĩ
Y hệt như mọi người.

9
Ghét, thù hận không khó,
Cái khó là thương yêu.
Cũng vậy, sống thiện khó,
Sống ác dễ hơn nhiều.

10
Thật lạ, cái đẹp nhất,
Luôn hấp dẫn chúng ta
Chính là cái chưa biết,
Còn đâu đó rất xa.

11
Ở Hà Nội sắp tới
Số lượng nhà bỏ không
Lớn hơn người thuê trọ
Một thực tế đau lòng.

12
Ta sống trong thế giới
Phải giấu khi yêu nhau,
Giữa thanh thiên bạch nhật
Bạo lực ngẩng cao đầu.

13
Bạn có thể đưa ngựa
Đến dòng suối xanh trong,
Nhưng bất lực trước việc
Nó chịu uống hay không.

14
Không phải ai cũng biết
Là làm việc càng nhiều
Ta càng thấy hạnh phúc
Và hiểu ra nhiều điều.

15
Dạy con sống hạnh phúc,
Đừng dạy chúng làm giàu,
Để khôn lớn chúng biết
Cái đẹp nằm ở đâu.

16
Tôi làm anh lo sợ,
Tôi làm anh cô đơn,
Tôi làm anh hờ hững,
Tôi làm anh giận hờn.

Tôi là tên khủng bố,
Tôi làm anh ngu si,
Tôi giết anh… đơn giản
Tôi là chiếc ti-vi.

17
Ai luôn đứng một chỗ,
Dẫu khôn ngoan, thông minh,
Sẽ không nghe tiếng xích
Đang trói buộc chân mình.

18
Người tốt không phụ thuộc
Tôn giáo, màu da nào,
Mà cách họ đối xử
Với mọi người ra sao.

19
Có năm mươi nghìn tỉ
Tế bào dưới lớp da.
Mỗi tế bào tương tự
Như mỗi người chúng ta.

Sự giống nhau sinh học
Giữa người và tế bào
Làm nảy sinh câu hỏi
Rất tự nhiên - Vì sao

Năm nghìn tỉ “người” ấy
Sống với nhau hài hòa,
Trong khi luôn chém giết
Bảy tỉ người chúng ta?

20
Bản chất của phụ nữ
Là hễ ta cho gì
Là họ nhân cái ấy
Lên nhiều lần, tin đi.

Họ sẽ cho em bé
Nếu nhận được tinh trùng.
Ta cho họ căn hộ,
Họ sung sướng vô cùng,

Và lập tức biến nó
Thành tổ ấm gia đình.
Chỉ cần ta cười mỉm,
Họ trao trái tim mình.

Thế đấy, họ, phụ nữ,
Luôn nhân gấp nhiều lần
Những cái họ nhận được
Từ bạn bè, người thân.

Và cũng theo cách ấy,
Họ đổ lên đầu ta
Cả một tấn phân thối,
Nếu giở trò xấu xa.

21
Cuộc đời như bữa tiệc,
Bạn mời rất nhiều người.
Một số luôn đến dự,
Một số không nhận lời.

Một số rất vui vẻ,
Một số buồn ủ ê.
Một số nán ở lại.
Một số vội ra về.

Nhưng bao giờ cũng vậy,
Khi cuối cùng tiệc tan,
Chỉ một số rất ít
Ở lại giúp dọn bàn.

Thêm một sự thật nữa,
Là số ít người này
Khiêm tốn khi ăn, nói.
Đời vẫn thế xưa nay.

22
Bạn có thể đánh giá
Bản chất của một người
Bằng cách xem người ấy
Khi cư xử ngoài đời

Đã thường xuyên đối xử
Tốt hoặc xấu ra sao
Với người không quen họ,
Chưa giúp họ lần nào.

23
Nếu bạn không muốn học,
Thì mọi người bó tay.
Nếu bạn quyết tâm học,
Ai cản được điều này?

24
Phật nói: mỗi sáng dậy,
Tức là ta tái sinh.
Và điều quan trọng nhất
Ta làm gì với mình.

25
Tai họa kinh khủng nhất
Của thế giới văn minh
Là bọn điên, bọn ngốc
Rất tin tưởng vào mình.

Trong khi người thông thái
Và người tốt luôn luôn
Nghi ngờ mình, do dự.
Hơn thế, họ dễ buồn.

26
Không có người cai trị
Nếu không ai phục tùng.
Chân lý này đơn giản
Nhưng lại đúng vô cùng.

27
Một máy bay chiến đấu,
Giá gần tỉ đô la,
Ném quả bom năm tấn
Vào chỉ một ngôi nhà.

Quả bom năm tấn ấy
Giá năm mươi nghìn đô.
Còn ngôi nhà bị phá
Có tường trát bùn tro.

Chiến tranh thời hiện đại
Là thế đấy. Vậy mà
Người trả giá cho nó
Lại chính là chúng ta.

28
Nếu muốn thành vĩ đại
Thì cứ cố mà thành,
Không cần phải xin phép,
Vừa đỡ mệt, vừa nhanh.

29
Vấn đề là ở chỗ
Anh có làm hay không.
Cả khi rất thật lòng,
Đừng nói: “Tôi sẽ cố.”

30
Có một sự thật nữa:
Kể cả người thông minh,
Rất ít ai cảm nhận
Và nhìn bằng mắt mình.

31
Anh cảm thấy đau khổ
Không có cái mình cần.
Anh cũng thấy đau khổ
Khi có cái mình cần.

Vì cái mình cần ấy
Anh không giữ được lâu,
Vì vạn vật thay đổi.
Thay đổi là nhu cầu.

Nó còn là qui luật.
Qui luật của muôn đời.
Không ai cản được nó,
Cả người và cả trời.

32
Chỉ có hai lựa chọn
Bạn đối mặt hàng ngày:
Chấp nhận cái có sẵn,
Hoặc tìm cách đổi thay.

33
Suy cho cùng, tiền bạc
Là ảo ảnh mà thôi.
Cái thực sự có thật
Là thiên nhiên quanh tôi.

34
Tôi không đánh giá mình
Bao nhiêu lần sa bẫy.
Tôi chỉ đánh giá mình
Bao nhiêu lần thoát dậy.

Tôi không hề tự hào
Bao nhiêu nơi đã tới.
Nhưng tôi luôn tự hào
Tìm ra chân trời mới.

35
Với chồng lười, hãy nói:
“Đừng nằm lỳ trên giường,
Trừ phi anh vừa ngủ
Vừa kiếm tiền như thường.

36
Sự cô đơn, tôi nghĩ,
Rất bổ ích cho người.
Nó giúp ta yên tĩnh
Suy ngẫm về sự đời.

Người muốn làm việc lớn,
Cô đơn lại càng cần.
Nhiều người chỉ chật chỗ
Và càng thêm vướng chân.

37
Phụ nữ không cần đẹp,
Hay thậm chí dễ coi.
Họ không nợ ai cả
Vẻ ngoài ấy, và rồi

Duy nhất một mình họ
Chỉ cần nó, cho mình.
Người khác ư? Mặc kệ,
Miễn họ thấy mình xinh.

38
Thành công, như bà chửa.
Ai cũng mừng, cũng chào,
Nhưng ít ai biết được
Bạn nặng nề thế nào.

39
Người hạnh phúc không có
Cái tốt nhất ở đời,
Nhưng họ biết làm đẹp
Mọi cái có ở đời.

40
Đừng bao giờ để ý
Người khác đang nghĩ gì
Về việc làm của bạn.
Cứ kệ họ, quên đi.

Vì bạn luôn là bạn.
Bạn làm cái mình cần.
Đừng mong đợi nhiều quá.
Mọi cái sẽ đến dần.

Triết lý này đơn giản
Giúp tôi sống xưa nay
Nhẹ nhàng và thoải mái
Ở đời phức tạp này.

41
Biết bao từ đẹp đẽ
Ta nói với con mình
Về trời sao nhấp nháy,
Bí ẩn và lung linh…

Thực ra ta lừa chúng,
Lừa đã bao đời nay.
Có lẽ giờ là lúc
Nên dạy chúng thế này:

* Trăng là thiên thể chết,
Không đẹp một chút nào.
Nó chỉ là mảnh vỡ
Của mặt trời hay sao.

Sao ư? Sao thực chất
Là ngọn lửa sáng ngời.
Sao cũng sinh và chết
Y hệt như con người.

Sao chết nguy hiểm lắm,
Có thể thành hố đen.
Hố đen sẽ nuốt hết
Những gì có kề bên.

Trái đất ta cũng thế,
Tức là mẹ và con,
Có thể bị nó nuốt,
Và sự sống chẳng còn.

Mặt trời, như con thấy
Thực ra là ngôi sao.
Mà sao thì sẽ chết,
Có đúng thế không nào?

Nó đã năm tỉ tuổi,
Tức hơn nửa cuộc đời.
Năm tỉ nửa nó chết,
Kéo theo cả loài người.

* Đại khái là như vậy.
Chẳng thi vị chút nào,
Nhưng ít ra nói đúng
Về mặt trời và sao.

Trẻ bây giờ khôn lắm,
Chắc chúng không buồn đâu.
Mà rồi mặt trời chết 
Năm tỉ năm, còn lâu!

42
Đào sâu tìm chân lý
Hay đào cát giấu đầu
Để khỏi nhìn sự thật,
Rốt cục vẫn là đào.

43
Cuối cùng sẽ tan rã,
Chấm hết Hệ Mặt Trời.
Cùng tan rã theo nó
Là chúng ta, loài người.

Dẫu không lãng mạn lắm,
Nhưng tôi nghĩ điều này
Ta buộc phải nói thật
Với lũ trẻ ngày nay.

Cũng thôi không kể chuyện
Các nàng tiên dễ thương.
Thôi không hẹn gặp chúng
Đâu đó ở thiên đường.

44
Có thể biết một ít
Về tất cả mọi điều.
Nhưng khi về một điều
Thì phải biết tất cả.

45
Xã hội sẽ tốt đẹp
Khi người già như tôi
Trồng cây non, dù biết
Bóng nó người khác ngồi.

46
Làm việc thiện, nhất thiết
Không được khoe với người.
Làm mà khoe, chẳng khác
Khoe buôn bán với trời.

47
Các bà mẹ mơ ước
Sinh con, chờ đến khi
Con hỏi: “Mẹ hãy nói,
Chiến tranh là cái gì?”

48
Những kẻ hay thù hận
Chẳng khác gì những người
Miệng đang ngậm thuốc độc,
Thế mà họ, buồn cười,

Lại nghĩ thuốc độc ấy
Nhất định sẽ có ngày
Giết chết người họ ghét.
Đáng thương loại người này.

49
Đừng quên: Rất quan trọng
Điều bạn làm hôm nay,
Vì điều ấy thay đổi
Cuộc đời bạn sau này.

50
Hãy cố sống tử tế
Với những người xung quanh
Khi anh đang cố gắng
Leo bậc thanh công danh.

Bởi vì rất có thể
Do tai họa, có ngày,
Anh rơi xuống, lại gặp
Chính những con người này.

51
Bóng tối không bao giờ
Có thể xua bóng tối.
Cũng thế, chỉ tình yêu
Xua hận thù, tội lỗi.

52
Cái đau không xuất hiện
Tự nhiên trong người anh.
Mà nó là dấu hiệu
Cái gì đó không lành.

53
Có một sự lạ nữa,
Là hầu hết mọi người
Không muốn được giải phóng.
Nghe lạ và buồn cười.

Nhưng ngẫm, điều ấy đúng:
Trách nhiệm và tự do
Tuy hai nhưng mà một.
Người ta sợ, và lo.

54
Tình bạn được thiết lập
Nhờ quan hệ làm ăn
Tốt hơn việc làm ăn
Chỉ dựa vào tình bạn.

55
Khi bạn nghĩ ai đó
Có lỗi, không phải mình,
Cũng có nghĩa là bạn
Đang làm khổ chính mình.

Còn khi bạn dũng cảm
Nhận lỗi là do mình,
Cũng có nghĩa là bạn
Đang tự giải phóng mình.

56
Thực ra, sự thô bạo
Chỉ có ở những người
Muốn tỏ ra mình mạnh,
Tự tin và phớt đời.

57
Với những ai thất vọng,
Hãy nói lời yêu thương.
Hãy chìa tay giúp đỡ
Người ngã gục bên đường.

Vì người, như đồ vật,
Thường trục trặc bên trong,
Cần sửa chữa, làm mới,
Mà với cả tấm lòng.

58
Bộ óc bị tác động
Bởi niềm vui, nỗi đau,
Không bao giờ có thể
Trở lại giống ban đầu.

59
Đời này, tội nghiệp nhất
Là dốt nát chân thành
Và ngu có ý thức.
Hãy thử nhìn xung quanh.

60
Trái đất của chúng ta
Người “thành đạt” quá đủ,
Giờ cần người có tâm,
Bác sĩ và bà vú.

Cần những người không giàu
Nhưng biết yêu người khác,
Những người chìa bàn tay
Cứu giúp người lầm lạc.

Trái đất cũng rất cần
Những người nghèo nhân ái
Lo trồng cây để ta
Và cháu con tồn tại.

Người “thành đạt”, thực ra
Không giúp được nhiều lắm
Để xã hội bớt đau
Và trái tim thêm ấm.

61
Ở đời, cái đẹp nhất
Không thể nhìn hoặc tìm,
Mà phải cảm nhận nó
Bằng tất cả trái tim.

62
Khi tôi còn bé tí,
Tôi muốn mình lớn nhanh.
Giờ lớn, mới nhận thấy
Sai lầm này của mình.

63
Với những gì anh nói,
Hãy cẩn thận: Mọi người
Rất có thể tha thứ,
Nhưng họ sẽ nhớ đời.

64
Bạn cũng giàu đấy chứ,
Nếu bạn tính thành tiền
Những khả năng bạn có,
Không mua được bằng tiền.

65
Quanh ta, mọi người nói,
Nói cả đêm lẫn ngày,
Rằng họ muốn, rất muốn
Cái nọ hoặc cái này

Là người, tôi cũng muốn,
Muốn nhiều, không thua ai.
Đây là cái tôi muốn,
Cả một danh sách dài.

Tôi muốn người nghèo khổ
Không bị đói triền miên,
Và khi họ đau ốm,
Chính phủ sẽ chi tiền.

Tôi muốn người già yếu
Và trẻ em mồ côi
Có người nhận nuôi dưỡng
Như con và bố tôi.

Và điều tôi muốn nhất
Là loài người chúng ta
Biết thương yêu, đùm bọc
Như anh em một nhà.

66
Nhiều người lấy làm tiếc
Về lời nói của mình.
Rất ít ai hối hận
Vì mình đã lặng thinh.

67
Có một sự thật nữa,
Rất phổ biến, đó là:
Ta nhìn nhận sự việc
Theo mong muốn của ta.

Trong khi cần nhìn chúng
Trực diện và khách quan,
Như chúng vốn tự có.
Điều ấy khỏi phải bàn.

68
Muốn đánh giá ai đó
Xấu hoặc tốt ra sao,
Hay xem cách con chó
Yêu anh ta thế nào.

69
Tôi là người bản lĩnh,
Nhưng vẫn thường nhắc mình
Không nhất thiết bắt chước
Giống những người xung quanh.

70
Mỗi lần máy vi tính
Hỏng hóc gì bên trong,
Nhờ thằng cháu cài lại,
Chỉ một loáng là xong.

Tôi mong ước đến lúc
Công nghệ tiến đủ xa,
Có chương trình cài lại
Tâm hồn của chúng ta.

71
Thường thành công chỉ đến
Với những người luôn tay
Làm việc, bận đến mức
Không nghĩ tới điều này.

72
Bố: “Con phải lấy vợ
Theo ý muốn của ta!”
“Không!” “Lấy con Bill Gates!”
 “Thế thì được, thưa cha.”

* “Dạ, thưa ông Bill Gates,
Cháu muốn lấy con ông.”
“Không”. “Nhưng cháu Chủ Tịch
Của World Bank.” “Bằng lòng.”

* “Xin World Bank Chủ Tịch
Bổ nhiệm con trai tôi
Làm CEO nào đó.
Nó, thằng bé không tồi.”

 “Không được, tôi đang bận.
Hắn là ai, láo ghê.”
 “Thưa, con rể Bill Gates.”
“Thế thì tốt. Ô-kê.”

* Cuộc đời là thế đấy.
Chuyện ở huyện thường ngày.
Ở đâu cũng thế cả.
Và thế cả xưa nay.

73
Đến ngày tuyệt chủng hết
Mọi loài trong thiên nhiên,
Ta, con người, mới biết
Mình không ăn được tiền.

74
Suy cho cùng, thực tế
Là ảo ảnh mà thôi.
Có điều ảo ảnh ấy
Cứ bám ta suốt đời.

75
Cái cách thông thường nhất
Ta từ bỏ các quyền
Chính là cách ta nghĩ
Ta không hề có quyền.

76
Mục đích là kiếm tiền
Mà suốt ngày đếm tiền,
Thì đó là dấu hiệu
Không kiếm được nhiều tiền.

77
Người mà có nhiều bạn,
Hóa ra lại là người
Không có bạn nào hết.
Thường vẫn thế ở đời.

78
Rồi sẽ thành nô lệ
Những người vốn không giàu,
Lại đua đòi phóng khoáng.
Rồi xem, không lâu đâu.

79
Người ngu tìm hạnh phúc
Ở đâu đó xa xôi.
Người khôn tìm hạnh phúc
Ngay ở chỗ mình ngồi.

80
Anh tức giận ai đó,
Chỉ ngón tay của mình.
Thì ba ngón còn lại
Đang chỉ về phía anh.

81
Hãy cẩn thận với người
Đề nghị việc gì đó
Mà anh ta an toàn
Vì không phải làm nó.

82
Vì cái tâm ta hẹp
Ta thường trách mọi người
Không rộng, không hào hiệp,
Rồi chuyển sang trách trời.

83
Suy cho cùng, hạnh phúc
Chính là cái quá trình
Cố gắng đạt mục đích
Cho người và cho mình.

Vì con người, bản chất,
Không bao giờ chịu yên,
Liên tục phấn đấu mãi.
Không hẳn chỉ vì tiền.

85
Chừng nào anh còn sống,
Hãy cố làm cái gì.
Cụ thể, rất đơn giản:
Nhìn. Nghe. Chọn. Làm đi!

86
Bước đầu tiên cần có
Để đạt một cái gì
Là anh phải biết rõ
Anh muốn đạt cái gì.

87
Cuộc đời thật kỳ diệu,
Luôn đầy những bất ngờ.
Xưa hay nay vẫn vậy.
Hãy dũng cảm đón chờ.

Điều bất ngờ mang lại
Cả cái rủi, cái may.
Đời mà lên kế hoạch
Thì chán cái đời này.

88
Ta sinh ra để sống,
Để bước ngay vào đời,
Chứ không phải cẩn thận
Chuẩn bị để vào đời.

89
Cuộc sống là hạnh phúc.
Cái chết là bình yên
Nhưng từ sống thành chết,
Cái ấy mới thật phiền.

90
Cuộc đời này không dễ
Và phức tạp, tất nhiên.
Không thể điều khiển nó,
Cả khi anh nhiều tiền.

Nhưng việc anh nhẫn nhục
Chấp nhận nó, có ngày
Anh sẽ vượt qua được
Tráo trở cuộc đời này.

91
Gần như thành qui luật:
Một chân lý ở đời
Trước hết bị cười diễu,
Rồi bị đánh tơi bời.

Sau đấy, bỗng tất cả
Khen nó đúng và hay,
Không một ai nhớ nó
Bị cười, đánh trước đây.

92
Con người như tấm kính
Lấp lánh dưới mặt trời.
Khi hết nắng, cũng hết
Vẻ đẹp của con người.

Nhưng con người vẫn đẹp
Trong bóng tối mùa đông,
Nếu có những tia sáng
Phát ra từ bên trong.

93
Có một chân lý nữa:
Rằng mọi cái trên đời
Đẹp cách riêng của nó,
Nhưng chúng ta, con người,

Không muốn hoặc không thấy
Cái đẹp có khắp nơi.
Phần vì ta ích kỷ,
Cũng một phần vì lười.

94
Phụ nữ giữ sắc đẹp
Hơn giữ vàng, đúng không?
Cái họ muốn giữ nhất
Lại chính là ông chồng.

95
Thường những người tầm thường
Thích tỏ ra khiêm tốn.
Vừa để nâng mình lên,
Vừa giấu cái đần độn.

96
Bạn có thể né tránh
Một thực tế đắng cay,
Nhưng không thể né tránh
Hậu quả của điều này.

97
Ta đòi quyền được nói
Nhiều khi vì ta lười
Sử dụng quyền được nghĩ.
Ý nghĩ còn hơn lời.

98
Một người mặc quần rách
Sẽ bị gọi là điên.
Nhưng nhiều người cùng điên
Thì đó sẽ là mốt.

99
Duy nhất chỉ hai cái
Vô tận và muôn đời.
Đó chính là vũ trụ
Và cái ngu con người.

Einstein nói thế,
Và nói thêm, gãi đầu:
Về vũ trụ vô tận
Tôi chưa chắc lắm đâu.

100
Lại còn chuyện này nữa:
Anh không muốn chiến tranh.
Nhưng chiến tranh, thật tiếc,

Bao giờ cũng muốn anh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét