Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Không Đề - Thuận Hữu

Anh không hiểu mình làm sao nữa 
Khi đánh liều tìm đến nhà em 
Ngõ tối, trời mưa, đường lầy lội 
Anh run lên khi nhìn thấy ánh đèn 

Anh đã đứng hồi lâu trước cửa 
Tay vuốt nước mưa trên mặt, ngập ngừng 
Khao khát gặp em biến anh thành khờ khạo 
Trước nhà em anh như kẻ lỡ đường

Mẹ mở cửa, nhìn anh đầy ý nghĩa: 
Độ lượng, khắt khe, thương cảm, nghi ngờ 
Cái nhìn mẹ kéo anh về thực tại 
Rằng cuộc đời không phải giấc mơ 

Anh thất vọng quay về. Em đi vắng 
Trời vẫn mưa và phố lặng như tờ 
ở đâu đó nơi xa em không biết 
Có một người đi lầm lũi trong mưa 

Tự sưởi ấm trái tim bằng huyễn hoặc 
Trái tim cô đơn của một kẻ si tình 
Vẫn biết thế, nhưng làm sao khác được 
Bởi trái tim có ý nghĩ của riêng mình

0 nhận xét:

Đăng nhận xét