Hiển thị các bài đăng có nhãn Thuận Hữu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thuận Hữu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Bạn Cũ - Thuận Hữu

Bạn nhìn tôi như mới gặp lần đầu 
Bỗng nhiên tôi như người từ hành tinh khác xuống 
Bạn chìa tay ra, miễn cưỡng
Bàn tay trơn tuột đến bàng hoàng...

Căn nhà sang. Những vật dụng đắt tiền 
Cặp kính gọng vàng. Cái cười nửa miệng 
Mái tóc mượt. áo quần chải chuốt 
Và dáng đi, bệ vệ khác thường

Có lẽ bạn nghĩ tôi là kẻ lỡ đường 
Tìm đến bạn quấy rầy, nhờ vả
Như bao người đến đây cúi đầu xin chữ ký 
Bạn "thân mến" ơi, bạn đã nhầm rồi

Tôi đến đây chỉ cần có bạn thôi
Người đồng chí mười mấy năm về trước 
(Như buổi hành quân bạn lên cơn sốt 
Cả tiểu đội thay nhau cõng bạn vượt đèo) 

Tôi đến đây tìm bạn thuở gian lao 
(Thuở chia nhau nắm rau rừng
Nhường nhau từng hơi thuốc)

Có phải bạn không nhận ra tôi vì tôi là người lính 
Một người lính bình thường như bạn trước đây thôi? 

Thì xin lỗi, tôi đi
Bạn cũ đã chết rồi!

Chờ Không Hẹn - Thuận Hữu

Có hẹn gì đâu mà anh vẫn cứ chờ 
Một dáng em qua...
Chiều bỗng dài vời vợi 
Không hẹn gì đâu mà anh vẫn đợi 

Bâng quơ hoài...
Đêm hóa những mênh mông 
Đâu chỉ mình anh, có cả biển xanh 
Sóngvỗ trắng chân trời chờ đợi 

Hóa vô tư bao điều muốn nói 
Xốn xang lòng một nỗi vẩn vơ
Lạ quá thôi, anhvẫn cứ chờ 
Với dự cảm thế nào em cũng tới 

Như biết em không nghe mà anh vẫn gọi 
Gọi đỡ buồn để rồi lại buồn hơn 
Cái khoảng thiếu em là cái khoảng bồn chồn 
Cái khoảng trống người ta gọi là nỗi nhớ 

Có phải tình yêu thường bắt đầu như thế 
Không hẹn gì đâu mà ta vẫn cứ chờ.

Một Lần Yêu - Thuận Hữu

Anh có một lần yêu 
Say mê và bỡ ngỡ 
Một câu nói vô tình 
Cũng đủ thành thương nhớ 

Những hờn giận thoáng qua 
Cũng đủ làm trăn trở
Thế mà em xa anh 
Để chiều vàng thương nhớ 

Khoảng đời sau vắng em
Năm tháng dài, khắc khổ 
Không trách giận em đâu 
Nhưng khi dồn nhịp đập 

Trái tim bỗng nhói đau 
Triều lên lênh láng bãi 
Cánh buồm em ở đâu?
Lần yêu ấy qua rồi 

Triều lên rồi triều xuống 
Tưởng tim mình chai sạn 
Khi thương nhớ dần vơi 
Nhưng bỗng có một ngày 

Nhớ thương về sống lại 
Phút buồn vui gặp nhau 
Ngỡ ngàng không dám nói 
Anh nghe trái tim mình 

Nhịp lại dồn, đau nhói
Gương mặt thời con gái 
(Gương mặt một lần yêu) 
Giờ thời gian dầu dãi 

Đã già đi bao nhiêu 
Em cúi đầu không nói 
Thương một lần biết yêu.

Thiên Thần - Em - Ác Quỷ - Thuận Hữu

Tôi đã đánh rơi mình vào vùng tối 
Tôi mất tôi rồi khi tôi nói yêu em 
Trong ước mơ của tôi em là một thiên thần 
Nhưng sự thật em là con ác quỷ 

Tôi bỗng sợ những gì mình đã nghĩ 
Hạnh phúc mang thai từ sự dối lừa 
Nên xót xa thèm phút khờ khạo ngây thơ
Ôi ngọt ngào ngỡ còn nhưng đã mất 

Thương những tình nhân thuở hoang sơ trái đất 
Lại thương biết bao nhiêu thế giới những oan hồn 
Quỷ sứ với thiên thần cũng nấm mộ cô đơn 
Mỉa mai thay, trong hạnh phúc có gì_mê muội 

Và tình yêu mang theo những tật nguyền 
Khi lịch sử bắt đầu biết gọi gái là Em 
Thà làm một người câm muốn nói 
Còn hơn dối lừa nhau trong cái hôn nồng cháy 

Tôi nói câu yêu em lầm lỡ thế rồi
Nên vô tình tôi đã mất tôi
Khi tôi biết em tầm thường hơn tưởng tượng 
Em tầm thường đến trở thành bản lĩnh 

Tôi phải lấy xót xa chuộc lại những lỗi lầm 
Em ở giữa hai đầu: Quỷ sứ với Thần tiên.

Đừng Xa Anh - Thuận Hữu

Em đừng xa anh nhé
Để ngày nào anh cũng được nhìn em 
Để tiếp sức cho nhau khi tâm hồn mỏi mệt 
Để những nhọc nhằn có thể tạm thời quên 

Đừng xa anh
Anh sợ gió làm tóc em thêm rối 
Và biết đâu, có gã đầy tội lỗi 
Sẽ làm môi em mếu máo bởi ngọt ngào 
(Mà em thì dịu hiền và bé bỏng làm sao)

Gần anh nhé em
Để cái phút đầu tiên ta nhớ mãi 
Bình minh đến, một thoáng thôi, rất vội 
Đôi môi run run anh chợt hiểu lòng mình 

Tìnhyêu là mặt trời làm quả địa cầu nghiêng 
Cho một nửa chói lòa trong ánh sáng 
Hạnh phúc là em, hạnh phúc có thật 
Em ở trong tầm tay nhưng không lại được gần 

Có sức mạnh nào đã níu giữ bàn chân 
Anh đứng lặng
Máu duềnh từng thớ thịt...
Quá khứ chợt hiện về
Nửa đời bom đạn

Bao xác người thân sóng biển dạt phương nào 
Thế mà anh vẫn còn, được sống được yêu 
Hạnh phúc lọc từ nước mắt và máu 
Anh không muốn xa em
Nhưng có khi nào dấy

Chán anh rồi xin em cứ xa thôi 
Và năm tháng qua đi, tuổi trẻ cũng qua rồi 
Ta sẽ sống bằng lòng với những gì mình có 
Có thể mất em, anh không còn chi nữa 
Nhưng em cứ an lòng như thể chẳng có anh...

Người Đi Xa - Thuận Hữu

Một năm rồi xa nhau 
Em quên hay còn nhớ 
Đường gần sao cách trở 
Em gần mà rất xa 

Trong câu hát chia ly 
Có hẹn ngày trở lại 
(Giá mà câu hát ấy 
Đừng hát buổi đầu tiên!) 

Chắc là em chẳng biết 
Nỗi mong nhớ triền miên
Một năm rồi em quên 
Ba trăm ngày anh nhớ 

Câu hát buồn dễ sợ 
Câu hát buồn khôn khuây 
Anh vẫn mong một ngày 
"Thanh bình em trở lại" 

Để rồi câu hát ấy 
Đổi khúc buồn thànhvui...
Dù em đã xa xôi 
Không bao giờ trở lại 

Nhưng lòng anh mãi mãi 
Câu hát buồn ngân nga 
Và lòng anh mãi mãi
Ngóng một người đi xa...

Đêm Noel - Thuận Hữu

Năm trước Noel buồn Hà Nội 
Hai dứa lang thang dọc Bờ Hồ 
Suốt đêm hai bóng đi lầm lũi 
Cảnh lạ người xa, buồn ngẩn ngơ 

Năm nay xa bạn vào Đà Nẵng 
Noel lầm lũi một mình tôi 
Người đi tấp nập, tôi đơn lẻ 
Chúa ở phương nào, buồn quá thôi! 

Người ta có bạn và có Chúa 
Riêng tôi là chỉ một mình thôi 
Một mình không Chúa, không bầu bạn 
Làm kẻ tha hương giữa chốn đời...

Noel 1981

Nhớ - Thuận Hữu

Nỗi nhớ không thích ồn ào 
Nên nỗi nhớ tri âm cùng suy nghĩ 
Nỗi nhớ trốn vào giấc ngủ
Xui con người mộng mơ

Nỗi nhớ trốn vào câu thơ
Lấy máu nó vạch lên trang giấy 
Nỗi nhớ trong lòng như mớ bòng bong ấy 
Làm rối tung từng khúc ruột mềm 

Nỗi nhớ rộng dài, bát ngát đại dương 
Nơi ấy bốn mùa cồn cào sóng vỗ 
Khi trên đời còn yêu thương thì còn nỗi nhớ 
Như có biển khơi xanh sẽ có những con thuyền

Nỗi nhớ như con tàu đi suốt trăm miền 
Bánh sắt nghiến trên đường ray kỷ niệm 
Nỗi nhớ theo bạn bè tôi về nơi đầy khói súng 
Làm những cánh hoa mua chốt tím một vùng đồi 

Sau những lần hủy diệt pháo bầy rơi 
Nỗi nhớ như vết máu loang trên tấm áo màu xanh ấy
Nỗi nhớ lặng im khi người ta nói 
Nỗi nhớ cười trong cay đắng ngu ngơ 

Nỗi nhớ vàng trên ngọn núi chơ vơ 
Heo hút trắng lưng đèo mây phủ 
Nỗi nhớ có cả những nơi không người ở 
Một ngôi sao vạch ngấm cuối đường trời 

Nỗi nhớ rơi vào vực thẳm đáy mắt ai...
Nhưng có lẽ diệu kỳ nhất là nỗi nhớ 
Làm đôi cánh đưa ta đi về trong cách trở 
Làm cho ta không thể sống riêng mình 

Nỗi nhớ là quê hương
là đồng đội 
là em...

Lẩn Thẩn - Thuận Hữu

Anh nhắm mắt quên đi 
Anh cố tình xua đuổi 
Nhưng em thật lạ kỳ 
Làm hồn anh mệt mỏi 

Tuổi đã tròn ba mươi 
Tim còn như mười bảy 
Anh cảm thấy mình run 
Như yêu lần đầu ấy

Ơi trái tim lẩn thẩn 
Cứ đập nhịp thất thường 
Sau cái nhìn thầm vụng 
Trái đất hóa cũ mèm 

Anh như người ngây dại 
Trước dáng hình em thôi 
Ước gì anh nói được 
Với em, chỉ một lời...

Nhưng rồi chưa kịp nói 
Đã phải chia tay rồi 
Thầm nhớ người ở lại 
Bằng mấy dòng thơ thôi.

Chẳng Một Lần Sau - Thuận Hữu

Lời từ: "Chẳng bao giờ hiểu được nhau 
Bởi không có lần sau nữa rồi 
Chẳng vì em chẳng vì tôi
Chúng ta đừng nói những lời trách nhau

Thương nhau nghe tiếng còi tàu 
Nhìn dòng sông với cây cầu... thương nhau"
Có một lần anh đến tìm em
Em không phải là em như anh nghĩ 

Và đêm ấy anh cũng không là anh nữa 
Tháp tưởng tượng của cuộc đời vụn đổ dưới chân 
Anh lang thang tìm em đã nhiều tháng, nhiều năm 
Nhưng có lẽ cái đi tìm chẳng bao giờ đến 

Anh đứng bờ sông nhìn đôi ván ghép 
Cái cầu cuộc đời ai cũng một lần qua 
Gió tung lên bụi cuốn trắng bờ kia 
Sau lưng anh là bến tàu, trước mắt anh là màn bụi 

Tình yêu - giống như người trốn chạy 
Tiếng còi tàu nói mãi những chia ly
Qua đêm dài anh đi
Vẫn những ngọn đèn lạnh lùng ma quái 

ánh sáng ấm lòng anh bằng lừa dối 
Cái không đến bao giờ vẫn thấp thoáng trước mắt anh 
Dòng sông nơi em vẫn là dòng sông xanh 
Ga tàu ấy vẫn muôn đời ồn ã

Riêng anh chia tay em trong lạnh giá 
Anh đến tìm em chưa trọn một lời
Lần ấy chẳng bao giờ có được nữa, em ơi!

Tự Ngẫm - Thuận Hữu

Nhiều lúc anh nóng nảy cùng em 
Đã trách mắng giận hờn vô lý 
Khi ấy, anh không hiểu làm sao nữa 
Đến lúc bình tâm anh cảm thấy buồn

Nghĩ thương em, anh ân hận bao lần 
Nhưng nóng tính không dễ dàng sửa được 
Con người, con người - thật lắm điều trái ngược 
Thương nhau hết lòng lại hay giận hờn nhau 

Biết sai rồi muốn xin lỗi một câu 
Lòng tự ái lại ngăn anh không nói 
Hãy tha thứ cho anh những thất thường nóng nảy 
Như những lúc trong đời ta mệt mỏi lo âu.

Mãi Mãi - Thuận Hữu

Là tất cả ước mong đều chịu lỗi 
Ta lặng lẽ xa nhau, lặng lẽ nhớ về nhau 
Không gian thế và thời gian như thế 
Chẳng đủ làm cho tâm tưởng nguôi đau 

Ta đã có những tháng ngày đẹp nhất 
Tim ta yêu chân thật chẳng thể nhầm 
Nhưng trái tim lại khuất sau vòm ngực 
Nên ai biết rằng nó đập nhịp tình nhân? 

Thôi, dành chịu những hẹn thề dang dở 
Nhưng trái tim ta
Chưa lại nhịp bình thường 
Như trước khi gặp em 
Và có lẽ
Cho đến ngày tim mệt mỏi, ngừng luôn.

Nếu Mẹ Biết - Thuận Hữu

Anh biết mình lang thang như thế mẹ rất buồn 
Thời gian như con dao cứa vào lòng mẹ 
Nhiều đêm ngủ anh ước mình hóa trẻ 
Và thèm muốn vô cùng cái tuổi sống vô tư 

Nhưng những cái qua đi còn lấy lại được bao giờ 
Thời gian vẽ nét chì trên khuôn mặt 
Những nét chì cong queo ngờ ngệch 
Đồ thị cuộc đời khắc nghiệt thế sao?

Tháng năm ơi, ai nhớ tháng năm nào 
Anh từ giã từ tuổi thơ làm người lớn 
Tuổi thơ vương chút buồn bâng khuâng kỷ niệm 
Như dấu chấm mơ hồ, xa lắc xa lơ...

Người con gái anh yêu của thuở hẹn hò 
Giờ gặp lại vẫn thẹn thùng cúi mặt 
Cái thẹn thùng ngày xưa giờ đây không chân thật 
Tháng năm đổi khác rồi, anh cũng đánh mất em 

Một người mẹ của ba đứa con
Thế hệ mới ra đời cũng đầy tràn khát vọng 
Tuổi thơ hồi sinh dưới bầu vú nóng 
Đẩy anh lùi về năm tháng già nua...

Mẹ không muốn anh buồn nên cho phép anh đi 
Mẹ giữ mãi nỗi buồn riêng của mẹ 
Cho phép anh đi vì anh là tuổi trẻ 
Nhưng nỗi lo con làm mẹ trở nên già 

Nếu mẹ biết rằng trong năm tháng đi xa 
Con thèm khát khoảng đời đầu như thế !

Giả Thiết Cô Gái Xấu - Thuận Hữu

Khủng khiếp hơn chuyện về các loài ma 
Cái ung nhọt của nền mỹ học
Em hiện ra kinh hoàng như tiếng sét 
Cái xấu tỏa từ em nhức nhối đến tận cùng 

Các quy luật quay cuồng và thế giới đảo điên 
Những lý thuyết cao siêu đều trở thành vô nghĩa 
Xấu vĩ đại. Xấu bao la
Đứng trước em mọi người đều nhỏ bé 

Cái đẹp khi có em đang hấp hối từng giờ 
Em diện trên người bộ quần áo vải xoa 
Nỗi nhục nhã của nền công nghiệp dệt 
Tay em đeo đồng hồ, một dẫn chứng cho những gì khập khiễng

Và em đi, di động xót xa buồn
Đôi mắt em không thể gọi là nhìn 
Sức hủy diệt ném vào hiện thực
Mọi bất hạnh khi có em đều có quyền ngờ vực 

Những xấu xa gặp em đều vênh mặt tự hào 
Cái gọi là cười mới ghê gớm làm sao 
Mỹ học chết trên bờ môi thô thiển 
Sự hoàn thiện cúi đầu chào vĩnh biệt 

Và nghệ thuật chen lấn nhau trút hơi thở cuối cùng.

Trở Lại Tây Sơn - Thuận Hữu

Anh trở về thăm lại Tây Sơn 
Bến đò xưa. Cây cầu qua nhà nội 
Ngồi dưới gốc me già nghe gió thổi 
Gió tự mấy trăm năm áo vải cờ đào 

Trời Phú Phong xanh đến nôn nao 
Mây trắng quá như nón trên đầu núi 
Hoa đầy tuổi nụ vàng rơi bối rối 
Phượng cuối mùa cánh đỏ ngẩn ngơ bay

Em đi xa rồi mình anh trở lại đây 
Con chim mía lạc bầy về chốn cũ 
Rượn Bầu Đá vẫn nồng như đốt lửa 
Bóng nón qua cầu nỗi nhớ ngập dòng Côn 

Phố huyện thiếu em phố huyện trở buồn 
Mẹ cứ nhắc em hoài căn nhà thêm trống trải 
Em đi theo chồng về nơi xa ngái 
Gửi nỗi buồn ở lại với Tây Sơn.

Về Với Tây Sơn - Thuận Hữu

Anh Về Tây Sơn buổi trưa
Chợ Phú Phong vắng người 
Mấy túp lều ngái ngủ
Anh đứng bần thần góc phố chợ 

Có phải đất này là nơi mẹ sinh em? 
Phố huyện nghèo bên bờ sông Côn 
Mẹ buôn bán tảo tần nuôi em khôn lớn 
Mộc mạc lúa khoai mà nên nhan sắc 

Con gái Tây Sơn đẹp nghiêng núi nghiêng đồi 
Rượn Bầu Đá nồng, chim mía Phú Phong ơi 
Bịn rịn hơi men níu chân người ở lại
Cái bữa chúng mình qua cầu thăm nhà nội 

Bà nướng bánh đa vừng đến giờ vẫn giòn thơm
Rất lạ lùng
Rất quyến rũ
Tây Sơn

Quê hương của người anh hùng áo vải 
Nơi chén rượn nhấp môi nồng đến cháy 
Nơi quanh năm chim mía gọi nhau về 
Nơi anh có em và có bạn bè

Nơi nước sông Côn không bao giờ ngừng chảy 
Như nhớ thương của anh đi về nơi đó mãi 
Xin một phần đời ở lại với Tây Sơn.

Nhớ Tam Đảo - Thuận Hữu

Ta quen nhau giữa một chiều Tam Đảo 
Rồi xa nhau
Em cũng xa luôn Tam Đảo 
Có ai ngờ
Khắp mọi ngã đời sương trắng ngẩn ngơ 

Anh về giữa miền Trung sóng biển 
Trong giấc mơ thảng thốt gió đại ngàn 
Thoáng áo em bay giữa chiều Thác Bạc 
Tỉnh giấc rồi đêm tối ngổn ngang

Ước một lần trở về Tam Đảo 
Lại gặp em giữa cầu đá Đợi Chờ 
Lại dắt tay nhau lên thăm đềnBà Chúa 
Lại hẹn hò dưới dêm lạnh như xưa 

Cách trở quá biết bao giờ gặp lại 
Cầu đá xưa chắc chẳng đợi chờ ta 
Miền quê ngoại đồi chè rừng cọ 
Cứ xa dần theo những tháng năm xa...

Gửi Về Tam Đảo - Thuận Hữu

Buổi sáng em dắt anh lên thăm đền Bà Chúa 
Tam Đảo mây bay trắng núi trắng rừng 
Anh trở về xuôi em ở lại
áo trắng nhòa sương trắng rưng rưng 

Ngày xưa ai chia tay nước mắt thành Thác Bạc 
Để năm tháng Cầu Đá hóa Đợi Chờ 
Em ở lại, anh gửi hồn ở lại
Em nhớ mang về thăm quê ngoại dùm anh 

Anh cứ loay hoay như lạc giữa rừng xanh 
Nhớ nhớ thương thương điệp trùng số phận 
Anh trở về xuôi với phố phường nhộn nhịp 
Vẫn ngỡ đâu đây tiếng gió Thượng Ngàn.

Ai Đưa Em Về - Thuận Hữu

Đêm đã khuya
Phố xá chìm trong mưa 
Chắc vũ trường đã vãn 
Ai đưa em về không? 

Anh nghe gió mưa buốt giá trong lòng
Anh thương tấm lụa đào phất phơ giữa chợ 
Anh thương hạt mưa sa vô định cuối trời 
Bởi anh biết đêm đêm em uống đầy nước mắt 

Mà trên môi vẫn phải nở nụ cười 
Em có đủ thông minhvà sắc đẹp 
Thành một phu nhân quyền quý giàu sang 
Em hiền thục như vợ và như mẹ 

Nhưng đời là bạc phận hồng nhan 
Rồi sẽ dến ngày tuổi xuân tàn tạ 
Phấn son kia không khỏa hết nét buồn 
Em sẽ về đâu giữa đời gió lạnh 

Và dưới bầu trời không ngớt mưa tuôn?
Đêm nay
Nhạc và đèn màu trộn lẫn nỗi lo 
Vũ trường vãn chắc là em lạnh lắm 
Anh thầm ước cho em gặp chàng trai tốt bụng 

Đưa em về và sưởi ấm đời em 
Dù chỉ qua đêm hay chỉ một quãng đường 
Thương lắm tấm lụa đào phất phơ 
Hạt mưa sa vô định

Đêm nay ai đưa em về không 
Anh nghe gió mưa buốt giá trong lòng.

Tết Nhớ - Thuận Hữu

Dẫu trước và sau anh em có nhiều chàng trai khác 
Nhưng với anh em là mối tình đầu 
Em như phút giao thừa đầy mới mẻ 
Nên suốt đời anh tiếc - nhớ - buồn - đau 

Mỗi mùa xuân tóc mình thêm sợi bạc 
Cứ nghĩ em chẳng cònlà cô gái năm xưa 
Anhlại ngẩn ngơ với quãng đời đã mất 
Hoa lá cỏ cây năm tháng hóa như thừa

Anh ích kỷ, anh thủy chung khờ khạo 
Vay mượn bóng hình em để nhớ với thương hoài 
(Tha lỗi cho tôi những người yêu em nhé 
Bởi ngoài nàng tôi chẳng có còn ai) 

Anh lặng lẽ ngồi nghe giao thừa đến 
Pháo cứ vô tư nổ những tràng dài 
Ôi thương nhớ như chẳng hề biết tết 
Khắc khoải lòng không phút nguôi ngoai...

Xuân Tân Mùi 1991