Anh biết mình lang thang như thế mẹ rất buồn
Thời gian như con dao cứa vào lòng mẹ
Nhiều đêm ngủ anh ước mình hóa trẻ
Và thèm muốn vô cùng cái tuổi sống vô tư
Nhưng những cái qua đi còn lấy lại được bao giờ
Thời gian vẽ nét chì trên khuôn mặt
Những nét chì cong queo ngờ ngệch
Đồ thị cuộc đời khắc nghiệt thế sao?
Tháng năm ơi, ai nhớ tháng năm nào
Anh từ giã từ tuổi thơ làm người lớn
Tuổi thơ vương chút buồn bâng khuâng kỷ niệm
Như dấu chấm mơ hồ, xa lắc xa lơ...
Người con gái anh yêu của thuở hẹn hò
Giờ gặp lại vẫn thẹn thùng cúi mặt
Cái thẹn thùng ngày xưa giờ đây không chân thật
Tháng năm đổi khác rồi, anh cũng đánh mất em
Một người mẹ của ba đứa con
Thế hệ mới ra đời cũng đầy tràn khát vọng
Tuổi thơ hồi sinh dưới bầu vú nóng
Đẩy anh lùi về năm tháng già nua...
Mẹ không muốn anh buồn nên cho phép anh đi
Mẹ giữ mãi nỗi buồn riêng của mẹ
Cho phép anh đi vì anh là tuổi trẻ
Nhưng nỗi lo con làm mẹ trở nên già
Nếu mẹ biết rằng trong năm tháng đi xa
Con thèm khát khoảng đời đầu như thế !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét