Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Nhớ - Thuận Hữu

Nỗi nhớ không thích ồn ào 
Nên nỗi nhớ tri âm cùng suy nghĩ 
Nỗi nhớ trốn vào giấc ngủ
Xui con người mộng mơ

Nỗi nhớ trốn vào câu thơ
Lấy máu nó vạch lên trang giấy 
Nỗi nhớ trong lòng như mớ bòng bong ấy 
Làm rối tung từng khúc ruột mềm 

Nỗi nhớ rộng dài, bát ngát đại dương 
Nơi ấy bốn mùa cồn cào sóng vỗ 
Khi trên đời còn yêu thương thì còn nỗi nhớ 
Như có biển khơi xanh sẽ có những con thuyền

Nỗi nhớ như con tàu đi suốt trăm miền 
Bánh sắt nghiến trên đường ray kỷ niệm 
Nỗi nhớ theo bạn bè tôi về nơi đầy khói súng 
Làm những cánh hoa mua chốt tím một vùng đồi 

Sau những lần hủy diệt pháo bầy rơi 
Nỗi nhớ như vết máu loang trên tấm áo màu xanh ấy
Nỗi nhớ lặng im khi người ta nói 
Nỗi nhớ cười trong cay đắng ngu ngơ 

Nỗi nhớ vàng trên ngọn núi chơ vơ 
Heo hút trắng lưng đèo mây phủ 
Nỗi nhớ có cả những nơi không người ở 
Một ngôi sao vạch ngấm cuối đường trời 

Nỗi nhớ rơi vào vực thẳm đáy mắt ai...
Nhưng có lẽ diệu kỳ nhất là nỗi nhớ 
Làm đôi cánh đưa ta đi về trong cách trở 
Làm cho ta không thể sống riêng mình 

Nỗi nhớ là quê hương
là đồng đội 
là em...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét