Anh nhắm mắt quên đi
Anh cố tình xua đuổi
Nhưng em thật lạ kỳ
Làm hồn anh mệt mỏi
Tuổi đã tròn ba mươi
Tim còn như mười bảy
Anh cảm thấy mình run
Như yêu lần đầu ấy
Ơi trái tim lẩn thẩn
Cứ đập nhịp thất thường
Sau cái nhìn thầm vụng
Trái đất hóa cũ mèm
Anh như người ngây dại
Trước dáng hình em thôi
Ước gì anh nói được
Với em, chỉ một lời...
Nhưng rồi chưa kịp nói
Đã phải chia tay rồi
Thầm nhớ người ở lại
Bằng mấy dòng thơ thôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét