Mợ bảo: "Cuối thu lạnh đấy,
Hàng "len" về đã nhiều rồi;
Con tiện đi cùng anh ấy,
Xem màu cắt áo đi thôi!
Em nhìn anh, cười bĩu môi;
Giống hệt ba năm về trước
Ngắm gương rẽ thử đường ngôi
Chỉ sợ anh nhìn thấy được...
Ai biết chiều nay sánh bước
Hàng-Ngang Hàng-Trống Hàng-Khay!
Cả một trời anh mơ ước
Mở trong tà áo em bay.
Anh và em cùng nắm tay
Hà-nội lên đèn sáng rực.
Má hồng như có men say
Ủ một mùa hoa thơm phức.
Mỗi bước em càng nao nức
Nhủ anh: "Màu đỏ Rượu-vang
Là màu em mê hết sức."
Anh cười: "Chính đó thời trang."
Đủ màu "len" đẹp huy hoàng
Nhưng hết màu em khao khát...
Anh khuyên: "Hàng mới sắp sang;
Chớ gượng vơ màu Rượu-chát!"
Đã chọn, lòng say chẳng nhạt,
Em cùng một ý với anh.
Và chỉ buồn trong giây lát
Tuần sau giấc mộng sẽ thành.
Ôi tuần sau! Đã mong manh
Ủ một chiều say nữa đó!
Gần nhau say mộng say tình,
Chẳng cứ Rượu-vang màu đỏ.
[ Hà Nội 1936 ]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét