Vầng trăng hiện khóe thu xanh
Từ bao lâu vẫn chưa đành sẻ đôi
Bóng mờ gương khuyết pha phôi
Này phen lại trở về ngôi đêm rằm
Bâng khuâng cùng nhắc chuyện mười năm
Đời lỡ nhau thôi, mộng chẳng lầm
Mây nước rộn cung đàn kỷ niệm
Trời yêu biển nhớ ngút thanh âm
Dây thơ dây kịch bổng trầm
Ngừng dây lọt tiếng tơ tầm vấn vương
Sắc hoa nhàu gió bốn phương
Lòng hoa vẫn khép tin hương mấy mùa
Nhìn nhau cười ngất: ván cờ thua
Mà đây tâm tư chợt sóng đùa
Dĩ vãng trôi theo về lớp lớp
Mang theo vằng vặc ánh trăng xưa
Nhớ gì không một đem thơ
Làng Phù-Lưu ngủ như tờ dưới trăng
Thi nhân gửi ý cô Hằng
Bóng đa lồng bóng tre đằng lung lay
Khoảnh khắc thời gian nghỉ cánh bay
Không gian thu hẹp dưới đôi mày
Ta nghe cả một bầu trăng sáng
Rót cả vào đôi mắt đắm say
Men trăng riêng mắt ai đầy
Buồn cho những kẻ đêm này thề hoa
Lại cười cho lứa đôi ta
Chiếm vầng trăng để... vẫn là đêm xuông
Âu hẳn tình ta khác thế thường
Nỗi niềm yêu nhớ cũng văn chương
Dễ chi tiếng nói trần gian ấy
Đủ kết cho thành nhạc với hương
Phải rằng: Vân Muội, Anh Nương
Vẫn Hoàng Lang đợi với Lương Sinh chờ
Mười năm bóng khuyết gương mờ
Chiều nay lại có bài thơ Trăng Tròn
Nhịp đá vàng chen tiếng sắt son
Một cung hoài niệm ý chon von
Khóe thu còn biếc trăng tâm sự
Khanh của Hoàng ơi, mộng vẫn còn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét