Có một người con gái sống nơi đây
Giữa thành phố rất nhiều con gái
Tôi bước chậm chợt nghe lòng tự hỏi:
- Em còn là em của tôi không
Sắc mầu và âm thanh ồn ã các ngã đường
Từ biên giới về đây tôi như người xa lạ
Những cô gái, những chàng trai rực rỡ
Tôi nhìn mình: áo lính sờn vai
Chỉ cần đi hết dãy phố này thôi
Tôi sẽ gặp em
Vui mừng hay lạnh nhạt?
Em dẹp quá. Chân tôi không nỡ bước
Bởi chỉ còn hết dãy phố này thôi
Thà suốt đời ở mãi tận xa xôi
Để tôi nghĩ về em như bao người yêu lính
Chung thủy. Hy sinh. Đợi chờ năm tháng
Nhưng, đây là dãy phố đến nhà em
Đứng tần ngần giữa bao nỗi băn khoăn
Tôi bỗng giật mình nghe tiếng gọi
Em rực rỡ hiện ra giữa phố phường nắng chói
Bàn tay dịu dàng vuốt áo lính sờn vai
Một tháng sau, tôi tạm biệt nơi đây
Em đưa tiễn với mắt nhìn vời vợi
Tàu chuyển bánh, phố phường dần xa mãi
Cùng một người vợ lính đợi chờ tôi
Chấp nhận
Anh hoang vắng như ga tàu xép
Em đến, em đi tựa chuyến tàu
Kéo hồn ga theo hàng bánh sắt
Trơ lại ngôi nhà, có nghĩa gì dâu
Nhưng, anh như ngọn đènvẫn thức đêm thâu
Đợi chuyến tàu qua, dù hờ hững
Dẫu vậy còn hơn
Nếu đời anh đổi khác
Sẽ càng buồn
Vì biết đợi chờ ai?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét