Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàn thuốc lá
Hãy tha cho đốm hồng thân thể này trong ngày tháng thành than
Dây thép gai đã buộc vào mắt anh gió lốc
Cuồng phong đau thương mang tàn lụi vai buồn
Niềm chua xót đã lớn lên thành núi
Vừng trán anh trên mỏm ấy hoang vu
Anh chẳng nói vì rừng không biết nói
Tiếng lau cao đã động cánh tay già
Có ra biển cứ nhìn sóng to bằng mắt nhìn oán hận
Ðể anh nhìn thấy anh trong mắt ướt cựa mình
Ðể anh nghe tiếng anh giữa vô cùng cao rộng
Ðể anh tìm trong nỗi buồn ghê gớm còn anh
Hãy vứt vào cuộc đời những người đànn ông đến sau niềm phụ bạc
Những đêm cười hãy đốt bằng giông bão hôn mê
Những mắt nai tơ ấy là anh rỏ máu
Trong đèn hoa lửa vỡ tiếng anh thề
Cứ nói thật to những lời nguyền rủa
Lần âm thanh anh về ngủ giấc em vui
Em sẽ thấy vẫn thân hình phiền lớn
Giữa râu gai thơ sáng vẫn đâm chồi
Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàn thuốc lá
Vẫn nhìn nhau bằng mắt huyệt chôn nhau
Những hòn đất ném lên hòn đất
Những ngón tay vẫn gọi ngón tay sầu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét