Nhớ bao năm nên gặp lại Thu Bồn
Tôi đứng lặng nhìn dòng nước chảy
Câu hát ấy và người con gái ấy
Điệp khúc lạ kỳ thường trực trong tôi
Cái đêm con đò em chở tôi xuôi
Dòng sông giữa hai bờ đồn bốt giặc
Để tôi yên lòng em khẽ hát
Tiếng hát ru tôi trên sông nước bồng bềnh
Cái khoảng bình yên - giấc ngủ của chiến tranh
Theo tôi đi suốt đời như mắc nợ
Em ở đâu rồi, em gái nhỏ?
Giữa hai bờ ngô lúa vẫn sông trôi
Ta đã bị sông bao vây khắp bốn phía cuộc đời
Giấc ngủ chập chờn có dòng sông chảy giữa
Tình em biến ta thành một cù lao nhỏ
Nhớ thương suốt đêm ngày như sóngvỗ khôn nguôi
Hôm nay trở về đứng trước dòng sông
Làng xóm bình yên không còn đồn bốt giặc
Tôi lặng lẽ thả hồn theo đò dọc
Đi hết dòng sông cho thỏa những nỗi niềm
Vì ta biết sông hiền như tấm lòng em
Và Quảng Nam ơi, suốt đời ta mắc nợ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét