Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Bỗng dưng giếng cạn - Trần Kiêu Bạc

Một đêm gió chướng mưa không ngớt
Sáng ra thấy giếng cạn nửa chừng
Có một vì sao vừa mới tắt
Vụt tan từ buổi sáng tinh sương

Khăn thơ bay bổng theo gió lạnh
Áo văn cũng khuất nhẹ trong mây
Nước giếng như trong cơn nắng hạn
Chảy xa cho đáy giếng khô gầy

Sao sa mang hết đi ngọn bút
Giấy trắng còn đây chẳng còn hồn
Trang văn thơ cũ tìm đâu được
Để đời lỡ hẹn khúc văn chương

Xin dành giây phút bên thành giếng
Gọi nước về cho nước lại đầy
Thắp một nén hương chờ đưa tiễn
Gởi linh hồn Võ Thị Tuyết Mai!

(5/7/2012)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét