Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Kiêu Bạc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Kiêu Bạc. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Không Thể Nói Lời Từ Gĩa - Trần Kiêu Bạc - Bích Ngọc ngâm

Huế một lời hẹn chưa thành - Trần Kiêu Bạc

hue mot loi hen

Thật lòng với trường xưa - Trần Kiêu Bạc

Không biết bao lần đồng hồ qua những vòng quay
Không ngăn được vòng kim chạy về bên phải
Chỉ ao ước phải chi kim chạy qua phía trái
Quay lại nhiều vòng cho thấy lại trường xưa

Hình như trường có giao kèo với những cơn mưa
Lúc nhớ đến, thật tình, mình lại khóc
Những giọt mưa, ngắn thôi, mà như không dứt hột
Để ướt lòng nhau, một chút, cuối hiên trường

Nếu dân ca được đặt lại Khúc Mười Thương
Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất
Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt
Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba ...

Ngôi trường lạ lùng khác hẳn người ta
Nắng về phương Nam, mưa qua phía Bắc
Những áo trắng tiểu thơ, những nhớ dài theo tóc
Những đồng phục thành hàng mỗi sáng Thứ Hai

Đó là mái trường chung con gái, con trai
Để con gái cũng vào ban B học Toán
Để con trai học ban C tập tành lãng mạn
Để người nào ngập ngừng B, C, lại tìm đến ban A

Đúng là ngôi trường không giống người ta
Thầy Hiệu Trưởng oai nghiêm mà thương học trò quá đỗi
Là những học trò lớn khôn rồi mới nói ra lời muốn nói
Rằng ai cũng mong có ngày trở lại trường xưa

Không biết bây giờ trường còn, hình như, dính những cơn mưa
Mà nhắc đến, tự nhiên, còn nhiều dòng nước mắt
Phải chi vặn đồng hồ cho quay ngược được
Chắc giờ nầy mình thư sinh áo trắng quần xanh

Những nỗi niềm xếp theo sóng nằm nghiêng
Cho cái nhớ rơi theo chiều thẳng đứng
Biên Hoà ơi! Làm ơn giữ trường tôi ngàn năm đứng vững
Chờ kim đồng hồ quay lui về mái ấm Ngô Quyền. 

Có một góc riêng mình - Trần Kiêu Bạc

Không biết bao lần mình dự tiệc như hôm nay
Ở một nơi xa quê nhiều khi không nhớ kỹ
Tiệc kiểu Ta, như Tây, giống Tàu, hay theo Mỹ
Lịch sự trao nhau những tấm thiệp mời

Có một điều, khi bưng ly rượu lên môi
Nghe đắng ngắt nỗi niềm không nói được
Những suối rượu chảy đầm đìa không dứt
Mùi nồng cay lan về sông nước quê nhà

Có một điều, khi thấy hình những chai rượu lon bia
Lại nhớ về trái bí trái bầu, mướp hương mướp đắng
Gánh nước oằn vai làm Mẹ còng lưng xuống 
Cho từng ngày các con Mẹ cao thêm

Có một điều, mùi chưa quen của mỹ vị cao lương
Đưa mình về bát canh mồng tơi hay con khô sặc
Tiệc đang rơi vào âm vang nhiều ca khúc
Mình ôm lẻ loi một mình nỗi nhớ xa xăm

Như lui cui vo nồi gạo lúa ba trăng
Chẻ củi khô chụm vội vàng cơm sôi óc ách
Vui lửa hát cơm reo đâu cần chi tiếng nhạc
Nghe thơm lừng hương gạo mới đồng quê

Từ một góc riêng nhìn tiệc rượu phủ phê
Thoáng giây phút thương thời khô mưa, khát nắng
Có một điều, theo tiệc tàn mọi người quên lãng
Chỉ riêng mình muốn giữ mãi góc quê hương!

Em, Sài gòn và nỗi nhớ cuối năm - Trần Kiêu Bạc

Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon
Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
Cuối năm rồi, thời gian như chậm lại
Xa nghìn trùng xa còn nỗi nhớ vỗ về!

Phải chi lá me đừng rơi góc phố Nguyễn Du
Đêm không lạnh làm run tay người quét rác
Cửa sổ nhà em che ánh đèn hiu hắt
Chưa chắc còn chút gì rớt lại hồn anh!

Phải chi khung trời vẫn sương khói mông mênh
Nón đừng che nghiêng cho mây chìm trong tóc
Sông Nhà Bè đừng chia hai dòng nước
Suốt đời mình đâu dễ lạc mất nhau?

Xa nhau rồi ta chung một niềm đau
Em một phương, anh một miền xa lắc
Muốn nắm tay em, nằm mơ may có được
Mỗi chúng ta ôm một mảng bán cầu!

Hẹn cùng SàiGòn thức suốt đêm sâu
Để chờ nắng lên gọi chút tình xa xứ
Vẫn EM và SÀIGÒN trong nỗi nhớ
Dẫu suốt đời mình vất vả tìm nhau!

Phải chi - Trần Kiêu Bạc

Phải chi mưa đổ về sông rộng
Áo em chỉ ướt nửa vạt sau
Mưa đã vô tình ôm áo mỏng
Trách chi vạt trước cũng thay màu

Phải chi nắng trải trong lòng phố
Em chỉ nghiêng che biển tóc thề
Tóc chẳng bay qua vuông cửa sổ
Trăm năm tình lạc đã quay về

Phải chi thề hẹn chỉ sớm trưa
Đừng rụng sương khuya gió trái mùa
Tình trót ra đi tình sẽ lại
Như đời rớt nắng lại rơi mưa

Phải chi từ biệt là quên hết
Không còn ray rứt phút thương đau
Phải chi chia cắt mà tình chết
Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.

Gởi Sài Gòn, những góc phố vàng thu - Trần Kiêu Bạc

Có phải Thu vừa gõ cửa Sàigòn
Làm là rớt vùng Phú Lâm thân thiết
Hay Thu chạy từ Long Thành quen thuộc
Chân chạm Thị Nghè qua ngõ trống Hàng Xanh?

Thu vào đây rồi, trong suốt mắt thủy tinh
Nghe mát rượi bình trà xanh sủi bọt
Một chút Thu thôi, đã gọi đàn chim hót
Ngàn Thu chảy về, chắc nước lọc tràn ly!

Mắt Thu vàng còn e ấp bên kia
Mây xuống thấp kéo ngày Hè ngắn lại
Nắng gởi về đây từng cơn gió thổi
Khuấy động lên chùm hạt bụi phố phường 

Vào Sàigòn Thu có trải hương thơm 
Hay đến vội, rừng hoa chưa kịp hái?
Có mang theo cõi tình Thu vời vợi?
Mắt dõi trông từng viên gạch vĩa hè!

Quanh hẻm nhỏ thân quen, Thu lãng mạn đã về
Những góc phố nhuộm vàng màu cam chín
Tưởng nắm bàn tay, ấm tia nhìn trìu mến
Xa thật xa vẫn ngát đóa Thu vàng 

Lá buồn rơi đầy góc nhỏ Phú Lâm
Ai một bóng chờ Thu qua bóng lá
Những góc phố vàng Thu, sao mà thương quá!
Nơi có một người đang lặng lẽ chờ Thu.

Thử chia đều hai nửa - Trần Kiêu Bạc

Hồi mình còn ngồi chung lớp chung trường
Cái gì bạn cũng đòi chia hai nửa
Cả tiền xe Lam, bạn cũng đòi ghi sổ
Tính làm đôi, dù nhà bạn gần hơn

Bạn cứ phân bì như đám trẻ con
Bảo tôi giành ngồi bên khung cửa lớn
Bạn không được nhìn ra đôi cánh bướm
Đậu trên vai nhỏ bạn lớp Đệ Tam

Bạn đòi được ngồi phía ngược hành lang
Để thấy rõ cô bé cười răng khểnh
Nghe tiếng guốc vang sân nắng đầy như biển
Bỏ ngoài tai lời Thầy giảng mặc Thầy

Rồi đến cuối năm thi Tú Tài hai
Trong hai đứa, chỉ nửa tôi thi đậu
Nửa bên bạn có niềm đau chôn giấu
Khoảng trời xanh thành hai mảng đen, hồng

Tôi bẻ cong nỗi nhớ thành vòng tròn
Chia mỗi đứa một cung tròn phân nửa
Mỗi bên có Thầy Cô, bạn bè trang lứa
Có cánh phượng hồng lẫn tiếng ve ngân

Tiếng guốc hôm nào gõ nhịp ngoài sân
Không đếm được để chia đều hai nửa
Chiếc răng khểnh đem chia đều hai đứa
Chắc đau lòng cô bé Đệ Tam A

Tôi tự nhủ lòng: một đứa đi xa
Cầm may rủi trong quân trường quân ngũ
Đứa ở lại bình an cùng sách vỡ
Thử hỏi ai đáng được giữ nụ cười?

Tôi thử rồi, không chia được bạn ơi!
Bạn cứ giữ nguyên một mình răng khểnh
Thêm đôi mắt như biết cười lúng liếng
Cả tiếng guốc đều mình đếm ngày xưa!

Mùa trăng Vu Lan vẫn biền biệt mẹ - Trần Kiêu Bạc

Thượng tuần tháng giêng trăng dẫn mẹ ra đi 
Đóa hồng đỏ trên ngực con hóa thành hoa trắng 
Vu Lan nầy trăng về trong mưa xám 
Trăng trở lại một mình, hoa vẫn trắng màu tang 

Con tìm mãi không nguôi bóng mẹ ngoài sân 
Trong đêm mưa đầy, trăng buồn đi mất 
Mẹ không trăng mà lòng trăng vằng vặc 
Mẹ không nguồn mà biển cả bao dung 

Mẹ không mây mà tóc trắng như bông 
Mẹ không hoa mà hương hoa thơm ngát 
Trăng có về ngang, xin ghé vào một giây một phút 
Xin gởi lại đây màu đỏ sắc hoa hồng 

Xin mang về biển lòng mẹ bao dung 
Xin mang lại màu tóc mây mẹ bạc 
Xin mang theo tình mẹ thơm ngan ngát 
Cảm ơn bóng trăng nhân hậu trên cao 

Vu Lan nầy không về, mẹ ở tận nơi đâu?

Tự nhiên thèm khóc -Trần Kiêu Bạc

Đêm nhớ Má, tự nhiên con thèm khóc
Thèm như thèm kẹo thuở mới lên ba
Nhưng nước mắt bây giờ khô đâu hết
Còn lại mưa pha lẫn giọt nhớ nhà

Mười mấy năm Má về đâu xa lắm
Con cũng xa nhà từng bấy nhiêu năm
Tưởng chỉ khóc rời quê xa tổ ấm
Mà đâu hay khóc Má mắt thâm quầng

Hồi còn nhỏ đã lắm lần con khóc
Mỗi lần hư bị phạt phải đòn roi
Bà Nội bảo con trai đừng yếu đuối
Tập nghiến răng, mím miệng, hé môi cười

Giờ muốn khóc, tự nhiên con thèm khóc
Như lăn vòng khỏi võng, khóc hụt hơi
Ước chi Má một bên bồng con dậy
Khóc một đêm rồi xa Má muôn đời!

Tình theo chiếc áo bà ba - Trần Kiêu Bạc,

Ai phơi lố áo bà ba (*)
Ba mươi sáu vạt mượt mà làm duyên
Mười hai chiếc cổ trái tim
Mở ra khép lại đón tìm nắng rơi

Vòng eo áo nhỏ mồ côi
Chờ vòng eo thật của người mình thương
Lao xao gió bụi mười phương
Những hàng khuy bấm giận hờn bung ra

Mười hai màu sắc đậm đà
Có màu gọi được tình xa về gần
Áo bà ba của người dưng
Mà như quen lắm như thân lâu rồi

Phải chi biết được ai phơi
Lòng mình khỏi phải bồi hồi bâng khuâng
Áo bà ba chẳng giữ chân
Mà sao chân bước ngập ngừng, tại sao?

Vẫn là em bên này biển rộng - Trần Kiêu Bạc

Vẫn là em, vẫn là em,
Xum xoe trong áo lụa mềm gió bay.
Hôm nay em mặc áo dài,
Vẫn em, dù đã bên ngoài quê hương.

Dễ thôi, một chuyện bình thường,
Quên trong góc tủ đã chừng vài năm
Áo dài tà Bắc, tà Nam,
Vẫn ươm trong đó chút mầm nhớ quê.

Nơi con sông nhỏ thầm thì,
Còn vương chút "Nớ", chút "Ni" Huế buồn
Em như về giữa Cửu Long,
Áo em thấp thoáng bên dòng sông xanh.

Tóc em từng sợi mong manh
Chảy vào tà áo, chảy quanh gót hài.
Đường ngôi em rẽ làm hai,
Bên thương bên nhớ, bên ngày bên đêm.

Xa quê chín khúc ruột mềm
Giấu trong tay áo niềm tin trở về.
Vẫn em, áo, với tóc thề,
Nghìn xa vẫn một tình quê đậm đà.

Đã đành xa vẫn còn xa,
Áo em vẫn nét mượt mà Việt Nam!

Trở mình đêm góa phụ - Trần Kiêu Bạc

Không dưng em trở thành góa phụ
Treo trên mắt đỏ những nhánh sầu
Đêm gói cô đơn mang ra biển
Em độc hành như cánh hải âu

Người trăm năm không hề quay lại
Tưởng như đời kết án chung thân
Nửa đường đi mình em trôi nổi
Vắng người gương lược cũng phân vân

Đêm đêm thức trắng cùng năm tháng
Chỉ thấy gió lay bóng một mình
Đôi bóng ngỡ còn in trên vách
Tắt đèn chỉ một bóng chênh vênh 

Quanh đây hiu hắt màu hương khói
Hương bay không níu được chân người
Một vầng trăng mất đi phân nửa
Nửa ở lại buồn khóc lẻ loi 

Không biết chờ ai đêm góa phụ
Người đi xa mãi chẳng về đâu
Đêm nầy không biết bao đêm nữa
Đếm những đêm qua đến bạc đầu.

Đêm bên dòng Vàm Cỏ Đông - Trần Kiêu Bạc

Trời bây giờ chưa phải mùa Thu
Sông lại chở dải mù sương ngang qua thị trấn
Tưởng như ngày thơ còn ôm tiếng sóng
Sông chảy đi về, tuổi nhỏ chẳng mang theo 

Những dấu xưa chìm đáy sóng trong veo
Trông bóng nước thấy mình trôi trong nước
Phải chi mình đừng nghe tiếng chim bìm bịp
Chắc tuổi ngây thơ không theo con nước lớn ròng

Gió qua đêm nầy không phải gió Đông
Lạnh từng đốt ngón tay lạnh từng chân tóc
Muốn cầm tay ai nhìn qua đáy mắt
Để hồn dập dềnh qua lại khúc sông quen 

Chậm một chút sông ơi! Đừng làm chia ly đêm
Chờ rựng sáng cho đêm dài thêm nữa
Bên kia bờ gió chưa im tiếng gió
Bờ bên đây mưa đã ướt mắt người

Sông ngưng trôi mà đêm chẳng ngừng trôi
Đêm qua hết, sông vẫn dòng sông cũ
Nước vẫn nước xưa, gió vẫn qua lối nhỏ
Chỉ có ngày thơ đi mất theo dòng đời!

Vàm Cỏ Đông đêm nầy nỗi nhớ vẫn ngược xuôi!

Xin giữ giùm một tiếng chuông ngân - Trần Kiêu Bạc

Chào Sàigòn, chào cơn gió mùa Đông
Hỏi thăm những hàm răng run lập cập
Những làn môi xám màu trong gió bấc
Tưởng lạnh nhiều, chừng mười mấy độ C

Lề đường vỡ bung dưới bước chân đi
Guốc cao gót rung từng viên gạch vỡ
Đêm gần khuya chờ nhau đi Thánh Lễ
Áo đủ màu trộn vào tiếng chuông xa

Đêm của chúng mình, không của người ta
Đêm của em, đêm xuýt xoa bờ vai lạnh
Đêm của anh, đêm ngọt ngào bàn tay ấm
Đêm đầy trời sao, “Đêm Thánh Vô Cùng”

Bềnh bồng trong nhau giữa tiếng chuông ngân
Dập dềnh ngoài nhau bụi đường mệt mỏi
Nghĩ đêm dài mà đêm qua rất vội
Còn lại trong nhau nỗi nhớ bềnh bồng

Xin em giữ giùm một tiếng chuông ngân
Rúc vào chăn êm còn vang chuông đổ
Cất cho anh chút chuông lùa qua khe cửa
Chuông của Nhà Thờ, chuông của tim anh!

Mùa đông còn nỗi nhớ - Trần Kiêu Bạc

Muà Đông qua rồi đã mang em đi
Trời không lạnh sao lòng mang đầy gió
Thả gió ra lại nhốt vào nỗi nhớ
Nhớ lên nhiều mà lòng vẫn trống không

Ánh mắt nhìn theo như thể cuối cùng
Đâu biết được gió Đông còn quay lại
Em đi mang theo lửa tình đang cháy
Thả tình yêu vào đáy vực mênh mông

Anh bây giờ mớt biết thật mùa Đông
Lạnh bên ngoài không bằng trong ánh mắt
Mắt quay đi làm nỗi đau có thật
Bao la buồn trong biển nhớ vòng cung

Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng
Đã biết được gió đi không trở lại
Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy
Em trở về trong mây xám mùa Đông!

Bài thơ viết riêng cho mẹ - Trần Kiêu Bạc

Bài thơ nầy con viết riêng Mẹ thôi
Ở quê người ngày đi qua nhanh quá
Tháng Giêng chưa về cho xanh hoa cỏ
Tháng Chạp nhuốm màu chia biệt cuối năm

Đã thấy đâu đây hồn bánh chưng xanh
Trên phố chợ vàng ươm màu bánh mứt
Người đi vội về chiều nay mưa ướt
Còn lại mình con nỗi nhớ quê nhà

Chắc Mẹ đang thờ thẩn trước hàng ba
Lặt lá cho mai nở vào Mồng Một
Hoa giả bên nầy dửng dưng mừng Tết
Hoa thật bên kia khao khát đợi người

May mắn năm nầy có đêm ba mươi
Cho con kịp gởi lời mừng tuổi Mẹ
Như những nhánh sông trôi đi ngàn ngả
Đầu năm trở về nguồn Mẹ trên cao

Xuân bây giờ, Xuân trải rộng ngàn sau
Mãi mãi Xuân trong tình thương của Mẹ
Mãi mãi con của những ngày thơ bé
Dẫu xa Mẹ rồi lòng mong nhớ nào nguôi.

Bài thơ nầy con viết riêng Mẹ thôi
Mưa chiều nay thả nước trôi muôn ngả
Con lênh đênh trong sóng đời xa lạ
Biết bến bờ nào thấy Mẹ phút giây 

Những gịot mưa đan lọt qua kẽ tay
Bong bóng nước vỡ theo từng cơn gió
Cũng long đong như cuộc đời ở trọ
Trọ bên nầy mơ mái ấm bên kia

Chắc Mẹ chờ con, đợi chuyến xe về
Dẫu mưa dầm hay trong cơn nắng cháy
Mưa ca vui ngày Mẹ con gặp lại
Nắng reo mừng con trở lại nhà xưa 

Có thật không hay chỉ thấy trong mơ 
Hay nước mắt nhòa trong mưa tiễn biệt
Mưa quê xa lòng con buồn không hết
Nắng bên nhà làm buồn Mẹ không vơi

Bài thơ nầy con viết riêng Mẹ thôi ... 

Vỗ về Pleiku - Trần Kiêu Bạc

Pleiku lớn rồi không phải trẻ thơ
Mà khi xa hình như Pleiku khóc
Cầm tay cao nguyên nhìn vào đôi mắt
Thấy cõi buồn thăm thẳm chảy rưng rưng

Vịn vai Pleiku dỗ ngọt người dưng
Thôi đừng buồn để hàng thông xanh lá
Bụi bay xin đừng ghé qua mắt đỏ
Mưa buồn xin chớ ướt vạt áo ai

Buổi sáng mù sương rơi đọng đầy tay
Xin tỏa ấm người đang lên con dốc
Xin bụi đỏ xếp hàng thành ca khúc
Mở lời yêu như đã phải lòng nhau

Cà phê Dinh Điền cho thương nhớ đâu đâu
Nước Biển Hồ làm người dưng quen thuộc
Lặng lẽ cười quên lần im lặng khóc
Tự dỗ mình hay dỗ bụi Pleiku?

Cám ơn nhạc đã vì thơ - Trần Kiêu Bạc

Cảm ơn người phổ nhạc thơ tôi
Đưa tay níu những giọt thơ trôi
Để âm thanh hát trong dòng chữ
Cho sợi thơ buồn bớt lẻ loi

Người đã cho vần thơ bay lên
Gởi kèm theo nhạc chút niềm riêng
Cầm hai cảm xúc đan tay lại
Thơ nhạc hoà chung khúc dịu êm

Thơ đã nằm bên năm dòng kẽ
Khép nép nghiêng mình sau khóa SOL
Nhạc đưa thơ khóc qua mưa lệ
Qua những liên ba, những nốt tròn

Nhạc đã vì thơ vẽ đường cong
Âm thanh than thở chạy vòng cung
Dắt tay thơ qua cầu luyến láy
Bay cao lên tới cõi Thiên Đường

Không nghĩ ngày mai còn một mình
Thơ tôi lẻ bạn đứng chênh vênh
Câm nín những dòng thân quen cũ
Khóc hợp âm rời những chung riêng

Cảm ơn nghệ sĩ gặp thơ tôi
Đã nói cho thơ biết ngậm ngùi
Đã khóc cùng thơ qua nốt nhạc
Đưa thơ bay đến chốn tuyệt vời.

Nhà không còn mẹ - Trần Kiêu Bạc

Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi
Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất
Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt
Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!

Xin lỗi người, không đậm tách trà trưa
Không ly nước mưa mát lòng dạo trước
Không ai chỉ đường khi người lạc bước
Mẹ tôi đi rồi chỉ còn lại quạnh hiu

Xin lỗi người, không ai nói chuyện ngày xưa
Bộ ván gõ vắng im sau ngày đó
Giàn mướp hương còn treo chùm thương nhớ
Mẹ xa rồi chỉ còn lại hư không

Xin lỗi người, không có được bữa cơm
Không có Mẹ, không cọng rau, khúc cá
Không những bước chân mỏi mòn mà vội vã
Mẹ tất tả về sợ con đợi con trông

Mẹ không về, nhà bỗng hóa mênh mông
Nhưng không chứa hết lòng con nhớ Mẹ
Cảm ơn người ghé qua đây dù đã trễ
Tiếc Mẹ không còn, nhà đã hoang vu!