Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Vỗ về Pleiku - Trần Kiêu Bạc

Pleiku lớn rồi không phải trẻ thơ
Mà khi xa hình như Pleiku khóc
Cầm tay cao nguyên nhìn vào đôi mắt
Thấy cõi buồn thăm thẳm chảy rưng rưng

Vịn vai Pleiku dỗ ngọt người dưng
Thôi đừng buồn để hàng thông xanh lá
Bụi bay xin đừng ghé qua mắt đỏ
Mưa buồn xin chớ ướt vạt áo ai

Buổi sáng mù sương rơi đọng đầy tay
Xin tỏa ấm người đang lên con dốc
Xin bụi đỏ xếp hàng thành ca khúc
Mở lời yêu như đã phải lòng nhau

Cà phê Dinh Điền cho thương nhớ đâu đâu
Nước Biển Hồ làm người dưng quen thuộc
Lặng lẽ cười quên lần im lặng khóc
Tự dỗ mình hay dỗ bụi Pleiku?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét