Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Tự nhiên thèm khóc -Trần Kiêu Bạc

Đêm nhớ Má, tự nhiên con thèm khóc
Thèm như thèm kẹo thuở mới lên ba
Nhưng nước mắt bây giờ khô đâu hết
Còn lại mưa pha lẫn giọt nhớ nhà

Mười mấy năm Má về đâu xa lắm
Con cũng xa nhà từng bấy nhiêu năm
Tưởng chỉ khóc rời quê xa tổ ấm
Mà đâu hay khóc Má mắt thâm quầng

Hồi còn nhỏ đã lắm lần con khóc
Mỗi lần hư bị phạt phải đòn roi
Bà Nội bảo con trai đừng yếu đuối
Tập nghiến răng, mím miệng, hé môi cười

Giờ muốn khóc, tự nhiên con thèm khóc
Như lăn vòng khỏi võng, khóc hụt hơi
Ước chi Má một bên bồng con dậy
Khóc một đêm rồi xa Má muôn đời!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét