Ta trở về đây trong vòng tay bè bạn,
Bao nỗi gian truân tan biến giữa tiếng cười,
Chẳng ngợi ca cũng chẳng nhiều lời,
Một cái bắt tay ấm tình người tình bạn.
Ta trở về trong nỗi nhớ miên man,
Muốn lục tung bao điều hằng ấp ủ,
Những ước mơ chẳng bao giờ cũ,
Đi suốt cuộc đời cứ cháy mãi không thôi.
Ta trở về nơi có những con người,
Lặng lẽ vươn lên qua bao khó nhọc,
Dù cuộc đời còn nhiều điều phải khóc,
Tổ quốc mình chẳng thể nào thay.
Mảnh đất này như một cuốn truyện hay,
Ta đọc mãi, đọc hoài mà không chán,
Mỗi trang sách có tình thầy tình bạn,
Có niềm tin, có đạo lý làm người,
Ta chạy về trong tiếng gọi mẹ ơi,
Về với mẹ là nơi sâu lắng nhất,
Nước mắt ta rơi bởi 1 điều có thật,
Rồi một ngày mẹ sẽ đi xa.
Ta trở về với cánh đồng mùa hạ,
Lúa chín vàng bởi giọt mồ hôi,
Cô thôn nữ nghiêng nghiêng nón cười
Nghe trong gió xốn xang điều muốn nói
Ta về nơi có tình đồng đội,
Nơi gian lao rực sáng nghĩa con người,
Nhường cho bạn là một cuộc đời
Là khát vọng của một thời trai trẻ
Ta trở về khu vườn rộn tiếng ve,
Nghe bà kể về cô tiên, cô Tấm,
Những câu chuyện cho ta thêm nhựa sống,
Cho ta thêm yêu những điều có được.
Nếu cuộc đời ban cho ta điều ước,
Xin được về những năm tháng tuổi thơ,
Được tung tăng trên con đường nhỏ,
Nghe tiếng mày tao thân thiết lạ kỳ.
Ta trở về nơi tình yêu và lý trí,
Đọng lại trong tim thành nhiệt huyết con người,
Ta yêu lắm mặt trời soi muôn ngả,
Biển mênh mông chẳng chen lấn bao giờ.
Ta mong về nơi có những giấc mơ,
Những khát vọng tuổi mười lăm, mười chín,
Giờ ra chơi có điều gì bịn rịn,
Có điều gì day dứt đến hôm nay.
Đi suốt cuộc đời qua bao nỗi đắng cay,
Những vị ngọt của chùm nho không thể hái,
Vòng nguyệt quế vinh quang trong huyền thoại,
Cũng tan đi trong nhân nghĩa cuộc đời.
Giữa đất trời ta ngân nga câu hát,
Trái đất này người tốt có hiếm đâu,
Còn quanh ta bao phép nhiệm màu,
Ta trở về bên những tấm lòng nhân hậu.
T.P HCM ngày 02/09/2008
Bao nỗi gian truân tan biến giữa tiếng cười,
Chẳng ngợi ca cũng chẳng nhiều lời,
Một cái bắt tay ấm tình người tình bạn.
Ta trở về trong nỗi nhớ miên man,
Muốn lục tung bao điều hằng ấp ủ,
Những ước mơ chẳng bao giờ cũ,
Đi suốt cuộc đời cứ cháy mãi không thôi.
Ta trở về nơi có những con người,
Lặng lẽ vươn lên qua bao khó nhọc,
Dù cuộc đời còn nhiều điều phải khóc,
Tổ quốc mình chẳng thể nào thay.
Mảnh đất này như một cuốn truyện hay,
Ta đọc mãi, đọc hoài mà không chán,
Mỗi trang sách có tình thầy tình bạn,
Có niềm tin, có đạo lý làm người,
Ta chạy về trong tiếng gọi mẹ ơi,
Về với mẹ là nơi sâu lắng nhất,
Nước mắt ta rơi bởi 1 điều có thật,
Rồi một ngày mẹ sẽ đi xa.
Ta trở về với cánh đồng mùa hạ,
Lúa chín vàng bởi giọt mồ hôi,
Cô thôn nữ nghiêng nghiêng nón cười
Nghe trong gió xốn xang điều muốn nói
Ta về nơi có tình đồng đội,
Nơi gian lao rực sáng nghĩa con người,
Nhường cho bạn là một cuộc đời
Là khát vọng của một thời trai trẻ
Ta trở về khu vườn rộn tiếng ve,
Nghe bà kể về cô tiên, cô Tấm,
Những câu chuyện cho ta thêm nhựa sống,
Cho ta thêm yêu những điều có được.
Nếu cuộc đời ban cho ta điều ước,
Xin được về những năm tháng tuổi thơ,
Được tung tăng trên con đường nhỏ,
Nghe tiếng mày tao thân thiết lạ kỳ.
Ta trở về nơi tình yêu và lý trí,
Đọng lại trong tim thành nhiệt huyết con người,
Ta yêu lắm mặt trời soi muôn ngả,
Biển mênh mông chẳng chen lấn bao giờ.
Ta mong về nơi có những giấc mơ,
Những khát vọng tuổi mười lăm, mười chín,
Giờ ra chơi có điều gì bịn rịn,
Có điều gì day dứt đến hôm nay.
Đi suốt cuộc đời qua bao nỗi đắng cay,
Những vị ngọt của chùm nho không thể hái,
Vòng nguyệt quế vinh quang trong huyền thoại,
Cũng tan đi trong nhân nghĩa cuộc đời.
Giữa đất trời ta ngân nga câu hát,
Trái đất này người tốt có hiếm đâu,
Còn quanh ta bao phép nhiệm màu,
Ta trở về bên những tấm lòng nhân hậu.
T.P HCM ngày 02/09/2008
0 nhận xét:
Đăng nhận xét