Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Tự Minh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Tự Minh. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Thầy tôi - Lê Tự Minh

Thầy tôi tóc bạc cả rồi, 
Tháng năm dạy học cuộc đời sáng trong. 
Cả đời Thầy chỉ ước mong, 
Thắp lên ngọn lửa trong lòng học sinh. 

Mênh mông nét vẽ môn hình,
Trong em bừng sáng lung linh phép màu. 
Lung linh nắng ở trên đầu, 
Tuổi thơ dịu ngọt từng câu dăn dò.

Lời thầy căng cánh buồm no 
Chở bao mơ ước về cho mái trường 
Lời thầy sâu nặng tình thương, 
Em mang theo suốt con đường em đi. 

Tóc thầy bạc mỗi mùa thi 
Tuổi thơ nào biết nghĩ gì sâu xa 
Giờ đi khắp chốn bôn ba, 
Nghĩ về trường cũ xót xa nhớ thầy 

Bao yêu thương mảnh đất này, 
Có thầy có bạn, có ngày tuổi thơ 
Có trong tim những ước mơ 
Có người bạn gái đứng chờ trường tan. 

Tuổi thơ, nỗi nhớ miên man, 
Tiếng ve dục dã râm ran trưa hè 
Những mùa đông lạnh tái tê 
Thầy trò đều lạnh bên hè co ro. 

Đưa bao lượt khách qua đò, 
Đưa bao thế hệ học trò thành danh 
Thầy tôi vẫn thế, hiền lành 
Chỉ mong trò sẽ học hành ngoan, chăm 

Bạn bè hẹn gặp cuối năm 
Thăm thầy giáo cũ và thăm mái trường. 
Chợt nghe tin dữ giữa đường, 
Thầy tôi đã mất xót thương trong lòng. 

Thầy ơi thầy có biết không, 
Bên thầy có biết bao dòng lệ rơi, 
Học trò từ khắp muôn nơi 
Tiễn thầy về tận cuối trời xa xăm 

Trường mình gặp mặt hàng năm, 
Vắng thầy nước mắt lại dâng trong lòng. 

TP. Hồ Chí Minh 2009 

Bạn tôi làm thơ - Lê Tự Minh

Bạn tôi tuổi đã ngũ tuần,
Ba xoa một đập chẳng cần khoa trương, 
Đột nhiên nổi máu đế vương, 
Văn thơ lai láng cứ tuôn ào ào.

Chổng khu như chú chào mào,
Nằm nghiêng rồi lại bổ nhào làm thơ. 
Con giật mình ngó thẫn thờ, 
Mẹ mình tập võ bao giờ vậy ta, 

Hay là mẹ đang đuổi tà,
Tóc thì rũ rượu miệng la ời ời, 
Mắt lim dim hướng lên trời, 
Những câu lẩm bẩm có trời mới hay, 

Thấy mẹ lúc tỉnh lúc say, 
Vội vàng con chạy gọi ngay cha về, 
Ông chồng lập cập đứng nghe, 
Bao lời kỳ lạ chưa hề đươc hay, 

Khôn hồn chuồn khỏi đây ngay, 
Tìm thầy chữa trị mong ngày bình yên, 
Ông thầy vội chạy đến liền, 
Nghe qua một lượt rồi liền phán ngay, 

Vợ mày mới bị bệnh đây, 
Không ăn không ngủ cả ngày làm thơ, 
Lúc thì tỉnh lúc như mơ, 
Đi ẻ chắc cũng ngâm thơ chứ gì, 

Thằng con đúng ý cười khì, 
Ông chồng thờ thẫn làm chi bây giờ, 
Vợ mình đang tập làm thơ, 
ơ hơ 

Tháng 10/2008

Trở về - Lê Tự Minh

Ta trở về đây trong vòng tay bè bạn, 
Bao nỗi gian truân tan biến giữa tiếng cười, 
Chẳng ngợi ca cũng chẳng nhiều lời, 
Một cái bắt tay ấm tình người tình bạn.

Ta trở về trong nỗi nhớ miên man,
Muốn lục tung bao điều hằng ấp ủ, 
Những ước mơ chẳng bao giờ cũ, 
Đi suốt cuộc đời cứ cháy mãi không thôi.

Ta trở về nơi có những con người, 
Lặng lẽ vươn lên qua bao khó nhọc, 
Dù cuộc đời còn nhiều điều phải khóc, 
Tổ quốc mình chẳng thể nào thay. 

Mảnh đất này như một cuốn truyện hay, 
Ta đọc mãi, đọc hoài mà không chán, 
Mỗi trang sách có tình thầy tình bạn, 
Có niềm tin, có đạo lý làm người, 

Ta chạy về trong tiếng gọi mẹ ơi, 
Về với mẹ là nơi sâu lắng nhất, 
Nước mắt ta rơi bởi 1 điều có thật, 
Rồi một ngày mẹ sẽ đi xa. 

Ta trở về với cánh đồng mùa hạ, 
Lúa chín vàng bởi giọt mồ hôi, 
Cô thôn nữ nghiêng nghiêng nón cười 
Nghe trong gió xốn xang điều muốn nói 

Ta về nơi có tình đồng đội, 
Nơi gian lao rực sáng nghĩa con người, 
Nhường cho bạn là một cuộc đời 
Là khát vọng của một thời trai trẻ 

Ta trở về khu vườn rộn tiếng ve, 
Nghe bà kể về cô tiên, cô Tấm, 
Những câu chuyện cho ta thêm nhựa sống, 
Cho ta thêm yêu những điều có được. 

Nếu cuộc đời ban cho ta điều ước, 
Xin được về những năm tháng tuổi thơ, 
Được tung tăng trên con đường nhỏ, 
Nghe tiếng mày tao thân thiết lạ kỳ. 

Ta trở về nơi tình yêu và lý trí, 
Đọng lại trong tim thành nhiệt huyết con người, 
Ta yêu lắm mặt trời soi muôn ngả, 
Biển mênh mông chẳng chen lấn bao giờ. 

Ta mong về nơi có những giấc mơ, 
Những khát vọng tuổi mười lăm, mười chín, 
Giờ ra chơi có điều gì bịn rịn, 
Có điều gì day dứt đến hôm nay. 

Đi suốt cuộc đời qua bao nỗi đắng cay, 
Những vị ngọt của chùm nho không thể hái, 
Vòng nguyệt quế vinh quang trong huyền thoại, 
Cũng tan đi trong nhân nghĩa cuộc đời. 

Giữa đất trời ta ngân nga câu hát, 
Trái đất này người tốt có hiếm đâu, 
Còn quanh ta bao phép nhiệm màu, 
Ta trở về bên những tấm lòng nhân hậu. 

T.P HCM ngày 02/09/2008

Bà Ơi - Lê Tự Minh.

Chiều nay về lại quê nhà,
Lòng con đau quặn nhớ bà, bà ơi.
Ngoài vườn lá mít vẫn rơi,
Ngoài sân tia nắng chơi vơi trước thềm.
Tiếng chim sẻ, nghe thật quen,
Cái chum sành vẫn màu men đậm đà.
Chỗ này bà quạt bánh đa,
Dành cho đứa cháu ở xa mới về.
                    *
Trưa hè vườn rộn tiếng ve,
Quanh bà các cháu ngồi nghe chuyện đời.
Miệng bà móm mém cả rồi,
Mắt còn sáng rõ bà cười thật lâu.
Cầm tay bà, nhói nỗi đau,
Da bà trái mướp để lâu héo rồi.
Thương bà cơ cực một đời,
Sinh con tám đứa tám người đều xa.
Những chiều ngồi ngắm người ta,
Con về cháu đến, ríu ra tiếng cười.
Nhà bà hưu quạnh bóng người,
Bao giờ chúng nó về ngồi nơi đây.
Ngồi buồn nhìn những áng mây,
Mắt bà  ướt lệ bao ngày nhớ mong.
Bà ơi bà có thấy không,
Bây giờ con cháu về đông khắp nhà.
                   **
Mua dăm hộp sữa thăm bà,
Sao chưa ăn hết đã xa cháu rồi.           
Bà không còn ở trên đời,
Cháu không còn được đến ngồi nghe thơ.
Nỗi đau sao đến bất ngờ,
Nỗi đau ơi, có bao giờ nguôi ngoai.

Huế 10.10.2004               

Về Con - Lê Tự Minh

Ba chưa một lần thấy con
Cứ tưởng tượng gương mặt tròn xinh xắn,
Linh hồn con đang bay trong nắng,
Giữa muôn ngàn khúc hát của trời mây.

Ba mong có ngày con sẽ về đây,
Dưới cõi trần có ba, có má,
Có rất nhiều những hoa, những qủa,
Má mua về chỉ để cho con

Ở trên trời có tiếng hát véo von
Các cô tiên dịu hiền ru con ngủ,
Những đám mây cũng về đây hội tụ
Ru cho con giấc ngủ yên lành.

Ở ngoài trời những hạt nắng long lanh
Thì thầm gọi nhau về nơi khác,
Những hạt mưa tìm nơi xa hoà nhạc,
Phút ấm êm say giấc ngủ thiên thần.

Vẳng ngoài trời một tiếng chuông ngân
Con tỉnh giấc thấy không ba không má
Thấy xung quanh chỉ những người xa lạ
Tiếng khóc òa sao thương quá con ơi.