Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Vầng trán của ba tôi - Trần Kiêu Bạc

Một mình đêm dài, một khúc nhạc êm
Nhớ vầng trán Ba với năm dòng kẽ
Những chấm đen như nốt nhạc buồn không lệ
Nhìn vào trán Người thấy những âm giai

Ba đi lâu rồi không trở lại đây
Sao những đường nhăn còn đầy trên trán
Ở một góc, hình Ba ngồi im lặng
Căn phòng không vừa cho vầng trán mênh mông

Đường dài đậm sâu là những nhớ nhung
Con biết chắc Ba dành riêng cho Mẹ
Xanh những ngày xưa hồi còn rất trẻ
Trắng những ngày sau tóc bạc màu vôi

Đường nhăn gần bên là khốn khó cuộc đời
Ở cuối mắt cong như vòng khói trắng
Khói thuốc Mélia vàng bay ngang vầng trán
Cho đường nhăn trộn lẫn nợ áo cơm

Một đường nhăn mềm Ba tặng riêng con
Đêm thức trắng cho một đời dong ruổi
Trên trán Ba, những đường nhăn biết nói
Mở chân trời xanh cho con trẻ đi vào

Một mình đêm dài, thương nhớ đâu đâu
Vầng trán Ba làm con xao động nhất
Nhạc đã im mà nghe chừng không tắt
Đường nhăn dài còn vọng những âm thanh.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét