Marceline Desbordes-Valmore (1786-1859) |
Marceline Desbordes-Valmore
(Do Carrière vẽ năm 1823)
Sinh ở ở Douai và qua đời ở Paris, là nữ diễn viên sân khấu, ca sĩ, nữ thi sĩ và tiểu thuyết gia của Pháp. Bà là một trong những người sáng lập ra thơ ca lãng mạn Pháp năm 1819. Bà được nhà thơ Paul Verlaine đánh giá là “người phụ nữ thiên tài và tài năng của thế kỷ này và của tất cả các thế kỷ” (la femme de génie et de talent de ce siècle et de tous les siècles)
1) Bài 1 :
Chia ly
Marceline Desbordes-Valmore
Đừng viết nữa. Em buồn, mong dập tắt.
Hè không anh như đêm tối không đèn.
Tay em khép không mong gì vói tới.
Đánh động tim mình giờ như nấm mộ hoang.
Đừng viết nữa!
Đừng viết nữa. Đừng nên báo tình đôi ta sắp chết.
Đừng hỏi Trời...vì anh biết em yêu.
Từ sâu thẳm nghe tình anh lên tiếng.
Vọng trời xa cách trở đến muôn chiều.
Đừng viết nữa!
Đừng viết nữa. Em sợ anh từ ký ức.
Nó canh giữ lời anh vì hay gọi tên em.
Bởi thấy nước mà không uống được. (*)
Có dung ảnh cuộc đời qua mỗi chữ thân quen.
Đừng viết nữa!
Đừng viết nữa. Lời ngọt ngào em không dám đọc.
Mang giọng anh đổ vào trái tim em.
Nụ cười anh dường như đang bốc cháy.
Như nụ hôn in dấu trái tim mòn.
Đừng viết nữa!...
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Les séparés
Marceline Desbordes-Valmore
N'écris pas. Je suis triste, et je voudrais m'éteindre.
les beaux étés sans toi, c'est la nuit sans flambeau.
J'ai refermé mes bras qui ne peuvent t'atteindre,
Et frapper à mon coeur, c'est frapper au tombeau.
N'écris pas !
N'écris pas. N'apprenons qu'à mourir à nous-mêmes
Ne demande qu'à Dieu... qu'à toi, si je t'aimais!
Au fond de ton absence écouter que tu m'aimes,
C'est entendre le ciel sans y monter jamais.
N'écris pas !
N'écris pas. Je te crains ; j'ai peur de ma mémoire;
Elle a gardé ta voix qui m'appelle souvent.
Ne montre pas l'eau vive à qui ne peut la boire.
Une chère écriture est un portrait vivant.
N'écris pas !
N'écris pas ces doux mots que je n'ose plus lire:
il semble que ta voix les répand sur mon coeur;
Que je les vois brûler à travers ton sourire;
Il semble qu'un baiser les empreint sur mon coeur
N'écris pas !
2) Bài 2 :
Hoa hồng của Saadi
Marceline Desbordes-Valmore
Sáng nay, em muốn mang tặng anh những đóa hồng.
Em hái hoa, giắt vào dải thắt lưng.
Nút thít chặt khiến hoa không chứa hết.
Khi nút bung, hoa bị đánh rơi.
Bay ra biển, cánh tung đường gió rải.
Hoa theo nước không mong gì trở lại.
Sóng rực lên như lửa đỏ cháy bừng.
Áo em đến chiều còn đọng mùi thơm.
Hãy hít thở cùng em chút hương thầm kỷ niệm.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Les roses de Saadi
Marceline Desbordes-Valmore
J'ai voulu ce matin te rapporter des roses ;
Mais j'en avais tant pris dans mes ceintures closes
Que les noeuds trop serrés n'ont pu les contenir.
Les noeuds ont éclaté. Les roses envolées
Dans le vent, à la mer s'en sont toutes allées.
Elles ont suivi l'eau pour ne plus revenir ;
La vague en a paru rouge et comme enflammée.
Ce soir, ma robe encore en est tout embaumée...
Respires-en sur moi l'odorant souvenir.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét