ĐÊM TUYẾT XUỐNG
Guy de Maupassant
Cánh đồng rộng trắng phau, im lìm và bất động.
Không âm thanh khua động, tựa cõi chết bốn bề.
Trừ tiếng rú từ góc rừng vọng lại
Như tiếng than của lũ chó lạc lòai.
Thôi tiếng hát trên không, thôi tiếng rơm giày dưới gót
Đông đã về dày xéo hết ngàn hoa.
Cây trụi lá nơi chân trời trơ trọi
Bày xương khô trắng bệt tựa hồn ma.
Trăng trải rộng xanh xao cơ hồ như hối hả.
Vì đang mang giá buốt của trời đông.
Khắp trời đất trăng buồn như tang tóc,
Vội vã đi vì hoang vắng bốn bề.
Ánh sáng bạc đổ về theo tuyết xuống,
Sáng mênh mông theo với tuyết ảo huyền.
Và tuyết sáng phương xa với dị hình phản chiếu
Sắc thê lương phờ phạc ánh trăng chìm.
Đêm! Đêm kinh hoàng với loài chim bé dại!
Khắp nẻo đường run rẩy gió cóng băng.
Làm sao ngủ trên đôi chân buốt giá
Những lùm cây chúng đậu đã không còn.
Trên những cây cành trơ với tuyết
Chúng phơi thân run rẩy đó trong trời;
Nhìn tuyết xuống mắt buồn như khép lại,
Mong một ngày, ngày đó tuyết thôi rơi.
NUIT DE NEIGE
Guy de Maupassant
La grande plaine est blanche, immobile et sans voix.
Pas un bruit, pas un son; toute vie est éteinte.
Mais on entend parfois, comme une morne plainte,
Quelque chien sans abri qui hurle au coin d’un bois.
Plus de chansons dans l’air, sous nos pieds plus de chaumes.
L’hiver s’est abattu sur toute floraison.
Des arbres dépouillés dressent à l’horizon
Leurs squelettes blanchis ainsi que des fantômes.
La lune est large et pâle et semble se hâter.
On dirait qu’elle a froid dans le grand ciel austère.
De son morne regard elle parcourt la terre,
Et, voyant tout désert, s’empresse à nous quitter.
Et froids tombent sur nous les rayons qu’elle darde,
Fantastiques lueurs qu’elle s’en va semant.
Et la neige s’éclaire au loin, sinistrement,
Aux étranges reflets de la clarté blafarde.
Oh! La terrible nuit pour les petits oiseaux!
Un vent glacé frissonne et court par les allées.
Eux, n’ayant plus l’asile ombragé des berceaux
Ne peuvent pas dormir sur leurs pattes gelées.
Dans les grands arbres nus que couvre le verglas
Ils sont là, tout temblants, sans rien qui les protège;
De leur œil inquiet ils regardent la neige,
Attendant jusqu’au jour la nuit qui ne vient pas.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét