Ngậm Ngùi
Louise Labé
Khi giọt lệ trên mắt em còn chảy
Còn ngậm ngùi nuối tiếc thuở bên anh;
Khi giọng nói em còn hơi để nói
Dù nghẹn ngào vì nức nở than van;
Khi tay em còn lên cung gã y phím
Để suy tôn hình bóng của người tình;
Khi tâm thức đã lạnh lùng khép lại
Thế giới nầy chỉ còn có riêng anh;
Vâng khi đó em không còn muốn chết
Nhưng đến khi lệ trong mắt không còn
Tay buông xuống, giọng đã ngừng lên tiếng,
Và linh hồn trong cõi sống phù du
Vĩnh biệt hết những ngày yêu đương cũ,
Ngày vàng son hãy về với tử thần.
Quatorzième Sonnet
Louise Labé
Tant que mes yeux pourront larmes épandre
A l'heur passé avec toi regretter :
Et qu'aux sanglots et soupirs résister
Pourra ma voix, et un peu faire entendre :
Tant que ma main pourra les cordes tendre
Du mignard Luth, pour tes grâces chanter :
Tant que l'esprit se voudra contenter
De ne vouloir rien fors que toi comprendre :
Je ne souhaite encore point mourir.
Mais quand mes yeux je sentirai tarir,
Ma voix cassée, et ma main impuissante,
Et mon esprit en ce mortel séjour
Ne pouvant plus montrer signe d'amante :
Prierai la mort noircir mon plus clair jour.
Louise Labé
Khi giọt lệ trên mắt em còn chảy
Còn ngậm ngùi nuối tiếc thuở bên anh;
Khi giọng nói em còn hơi để nói
Dù nghẹn ngào vì nức nở than van;
Khi tay em còn lên cung gã y phím
Để suy tôn hình bóng của người tình;
Khi tâm thức đã lạnh lùng khép lại
Thế giới nầy chỉ còn có riêng anh;
Vâng khi đó em không còn muốn chết
Nhưng đến khi lệ trong mắt không còn
Tay buông xuống, giọng đã ngừng lên tiếng,
Và linh hồn trong cõi sống phù du
Vĩnh biệt hết những ngày yêu đương cũ,
Ngày vàng son hãy về với tử thần.
Quatorzième Sonnet
Louise Labé
Tant que mes yeux pourront larmes épandre
A l'heur passé avec toi regretter :
Et qu'aux sanglots et soupirs résister
Pourra ma voix, et un peu faire entendre :
Tant que ma main pourra les cordes tendre
Du mignard Luth, pour tes grâces chanter :
Tant que l'esprit se voudra contenter
De ne vouloir rien fors que toi comprendre :
Je ne souhaite encore point mourir.
Mais quand mes yeux je sentirai tarir,
Ma voix cassée, et ma main impuissante,
Et mon esprit en ce mortel séjour
Ne pouvant plus montrer signe d'amante :
Prierai la mort noircir mon plus clair jour.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét