Hiển thị các bài đăng có nhãn Giang Nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giang Nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015
Quê hương - Giang Nam - Hồng Vân ngâm
Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015
Em hãy về với biển đảo quê hương - Giang Nam
Thế là đã tròn năm
Em đi xa
Căn phòng còn hơi ấm
Còn những tiếng cười rúc rích
của con cháu vây quanh
Em đi xa
Lời dặn ở sân bay một sáng bình minh
"Học thành tài rồi về quê hương xây dựng"
Lời dặn thiêng liêng
Trong giấc ngủ đêm đêm rì rầm tiếng sóng
Thương đảo xa
Cha ngày xưa đưa thuyền
vượt bão tố cập bờ
Biển nuôi cả gia đình
Nuôi khát vọng tự do
Mới đó mà đã tròn năm
Biển Đông ngày thêm nóng bỏng
Có những kẻ muốn dựa vào sức mạnh
Thôn tính đảo xa, thôn tính bãi bờ
Nỗi đau của gia đình
khát vọng của cha xưa
Nỗi đau của em, buổi ra đi em còn nhắc:
"Cả dân tộc quyết đập tan tội ác
Giữ vững chủ quyền" vì lịch sử, vì em...
Em hãy về lượn trên ngọn sóng xanh
Báo những tin vui cho bạn bè, đồng chí
Em hãy về góp sức với anh
Và đất nước trong những ngày lửa cháy
Nguồn: Văn nghệ Xuân Ất Mùi (Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật TP Hồ Chí Minh), 2015
Huyện đảo quê hương - Giang Nam
( Gởi chiến sĩ Trường Sa thân yêu )
Một vùng đảo xa xôi mà gần gũi
Một chùm sao mọc giữa biển Đông
Một nhánh san hô giữa muôn trùng giông bão
Trường Sa, Trường Sa... Tiếng gọi nức lòng
Những người đã ra đi không khuất phục
Những người đang đứng dưới cờ bay
Song Tử, Trường Sa, Sinh Tồn, Nam Yết
Như cây phong ba ngàn thuở bám đất này
Đội thuyền chúa Nguyễn xưa bay theo các vì sao
Có đến trong mơ những người giữ đảo?
Một tiếng hát ru lẫn vào sóng vỗ
Một con tàu mang tình nghĩa hậu phương
Ôi Trường Sa, huyện đảo quê hương
Con sóng nào cũng âm vang lời Tổ quốc
Xin được cầm tay các anh, những bàn tay gân guốc
Xin được cùng anh hát câu "Nam quốc sơn hà"...
Nguồn: Báo Văn nghệ, số 32, 6-8-2011
Thời gian - Giang Nam
Buổi chia tay chưa nói được điều gì
Nào ngờ những tháng năm đằng đẵng
Xa cách trong không gian, khoảng trời đầy bom đạn
Đôi mắt em nhìn đau đáu phương xa...
Buổi chia tay thành phố nắng chan hòa
Anh nhớ suốt thời cây bàng lẻ bóng
Trong im lặng, nghe cuộc đời ngưng đọng
Nghe trái tim thầm gọi trái tim
Thời gian qua đi, và anh và em
Không đếm hết những đêm dài thương nhớ
Buổi gặp nhau cây bàng còn đó
Tưởng mới hôm qua đau đáu em nhìn.
Lá thư thành phố - Giang Nam
Ôi! dòng chữ tím nghiêng nghiêng nét
Mảnh giấy vàng hoe chẳng kẻ dòng
Anh nghe hơi ấm bàn tay nhỏ
Trên phong bì đậm dấu quê hương...
Thư em đến giữa mùa mưa gió
Hé một trời xuân nắng hửng lên
Mưa vẫn rơi nhiều trên đất đỏ
Quê nhà em ở, nhớ mông mênh!
"Con vẫn ăn chơi, em vẫn khỏe
Anh yên lòng nhé, chốn rừng xanh!
Dây bầu sai trái sau nhà đó
Vẫn đợi anh về hái nấu canh
Con nhớ anh thường đêm biếng ngủ
Nó khóc làm em cũng sụt sùi
Anh nhớ gởi về manh áo cũ
Ủ con, cho mẹ ấm nhờ hơi
Tiếng xa quay - Giang Nam
Ngày mai đây những thôn xóm yêu thân
Trước mắt anh đang nằm ngủ ngon lành
Sẽ bừng dậy trước một trời lửa đỏ!
Họng súng anh đang quay về phía đó
Trong đêm dài nghe rõ tiếng ru con!
Vòng đai thép sát nhân đang vít chặt những đường mòn
Dưới gót chân anh: gốc rạ, cành khô cũng giật mình tỉnh giấc!
Qua xóm cũ - Giang Nam
Nhớ hôm nào gặp em ngồi giữa nắng
- Chỗ ngày xưa hai đứa thường ngồi
Sóng biển dưới chân em sùi bọt trắng
Phủ lên đá ghềnh, lớp lớp cuốn trôi
Mắt em nhìn biển khơi bát ngát
Ngóng một bóng tàu hiện dưới chân mây
Tàu Liên Xô chuyển quân ta tập kết
Nghe tin đồn nay sẽ qua đây...
Anh bảo em: "Thôi, đừng đợi nữa
Tàu chúng mình chạy mãi ngoài khơi xa...
Bóng cây bổ trùm lên đầu hai đứa
Em vẫn ngồi im, đôi mắt thẫn thờ...
Anh nắm tay em, bàn tay bé nhỏ
"Anh đi đi!" Kìa, em lại dỗi rồi!
Anh bấm bụng ngồi nán thêm chút nữa
Cố chiều em một lần chót này thôi!
Có tiếng gà rừng xôn xao nắng xế
Sóng vẫn thì thầm vỗ dưới chân ta
"Tàu chưa đến chắc là tàu... đi trễ"
Trong tiếng cười nghe bao nỗi thiết tha
***
Hôm nay anh về qua xóm cũ
Đến chỗ ngày xưa, ruột thắt từng cơn
Giặc bắt em rồi, những loài thú dữ!
Biển dưới chân anh gào thét, căm hờn!
Không còn em để đợi tàu nước bạn
Không còn em để giận dỗi buồn thương!
Trước mắt anh những tàu tuần hung hãn
Như bầy cá đen khát máu ngăn đường!
Hòn Yến của ta vẫn xanh rờn cây cỏ
Nhớ ngày nào em quả quyết với anh
Tàu Liên Xô sẽ chạy qua nơi đó
Ơi, trọn niềm tin bé nhỏ chân thành!
Anh nhìn biển khơi nhớ thương da diết
Cũng khát bóng cờ sao thắm em ơi!
Sáu năm rồi, hôm nay anh mới biết
Bến lòng em, tàu bạn ghé lâu rồi!
Trước giờ chiến đấu - Giang Nam
Một đêm nữa rồi mai ra chiến đấu
Sao lòng anh bỗng hồi hộp trăm chiều
Nằm bên em, nghe hơi thở đều đều
Cả thôn xóm đang âm thầm chuẩn bị...
Dưới mái lều xiêu, bếp còn âm ỉ
Cơm nắm rồi, cất kỹ vẫn còn lo!
Hai đứa gối chung một mảnh sao cờ
Mát dịu, thơm thơm như mùi áo mới
Gà gáy rồi sao mà trời vẫn tối
Muốn gọi em, bỗng dừng lại, tần ngần
Thương em nhiều, con mọn nách bên lưng
Tù tội, khảo tra, vẫn theo cách mạng!
Ngủ đi em! ngày mai khi trời sáng
Ta sẽ xông lên: chiến đấu mới bắt đầu
Chúng nó: súng, lê, máy chém, nhà tù
Không ngăn nổi bàn chân ta bước tới
Ngủ đi em! ngày mai bước vào trận mới
Cùng bà con, hãy xẻ khổ chia đau!
Hãy ôm ghì, hãy níu chặt lấy nhau
Đừng để kẻ thù dập vùi, chia cắt!
Mẹ có ngã dưới làn roi độc ác
Em hãy lăn vào đỡ mẹ đứng lên!
Con của chúng ta dù khát sữa cổ khan
Đã có bên em trăm bầu sữa mẹ!
Ta sẽ thắng vì sức ta trời bể
Bịt họng ca-nông, chặn đứng xe thù!
Chiến thắng về, anh sẽ bế con thơ
Hát cho em nghe như buổi đầu mới gặp
***
Em thức giấc rồi... cứ ngủ nữa đi em
Đã có anh canh chừng giờ chiến đấu
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015
Nghe em vào đại học - Giang Nam
Nghe em vào đại học
Nửa tin nửa ngờ, tên lại trùng tên...
Hôm nay nhận được thư em
Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng
Anh ngồi đây thấy trời hửng nắng
Trên Hồ Gươm và trên mái đầu em
Ngọt gió quê hương, sông rạch dịu hiền...
Miền Nam, em ơi còn nhớ
Kháng chiến năm nào gian khổ
Đồn giặc bủa vây, thôn xóm điêu tàn
Trường, giặc đốt rồi, còn lại ánh trăng
Giữa hai trận càn, anh dạy em học chữ
Mẩu than đen vẽ lên tường gạch đỏ
Những lá cờ sao bên những vòng tròn
Đầu nghiêng nghiêng theo nét chữ run run...
Có những buổi học em học bài không thuộc
Anh không mắng nhưng em buồn em khóc!
Thương em, anh cố dỗ dành:
"Ráng học sau này cho được bằng anh
Để chép bài ca, đọc thông tin tức!"
Ôi! mơ ước tầm thường, đơn giản nhất
Sao ngày xưa vẫn quá lớn, em ơi!
"Bài ca" hôm nay em chép được rồi
Không phải bài "Đoàn quân đi..." thuở trước
Anh chưa bước chân vào trường đại học
Chưa lên giảng đường, chưa mặc áo sinh viên
Chưa biết vì sao ngày tối tiếp liền
Chưa biết quê ta nơi nào nhiều quặng...
Giặc dành cho ta nhà tù, bom đạn
Bảy năm rồi trong máu lửa đấu tranh
Thầy giáo dạy em năm trước học vần
Vẫn chưa vượt quá chương trình cấp một!
Vẫn chật vật với những bài số học!
Thư viết cho em phải xóa sửa mấy lần!
Anh không buồn vì anh biết em anh
Đang ngồi thay anh dưới mái trường đại học
Mai ngày nước nhà thống nhất
Em lại về dạy chữ cho anh
Không phải bằng than vẽ, gạch thềm đình!
Không phải phập phồng giữa vòng đai giặc...
Em sẽ bảo anh: "Cố lên, gắng học!..."
Anh sẽ mỉm cười nhớ những đêm trăng...
Chế độ cho em đôi cánh chim bằng
Và vinh dự được làm người đi trước!
Anh sẽ để riêng một đêm thức suốt
Kể em nghe chuyện chiến đấu miền Nam...
Câu chuyện mở đầu: "Thuở ấy, ở quê hương
Anh chỉ học có một trường: Cách mạng..."
Quê hương - Giang Nam
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)