Hiển thị các bài đăng có nhãn Hàn Mặc Tử. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hàn Mặc Tử. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

Ghen - Hàn Mặc Tử

Ta ném mình đi theo gió trăng 
Lòng ta tản khắp bốn phương trời 
Cửu trùng là chốn xa xôi lạ 
Chim én làm sao bay đến nơi ? 

Chiếc tàu chở cả một đêm trăng 
Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng 
Muôn sợi hương trầm bay bối rối 
Muôn vàn thần thánh sống cao sang. 

Giây phút ôi chao! nguồn cực lạc 
Tình tôi ghen hết thú vô biên 
Ai cho châu báu cho thinh sắc 
Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.

Gái Quê - Hàn Mặc Tử

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự 
Tôi đều nhận thấy trên môi em 
Làn môi mong mỏng tươi như máu 
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm. 

Từ lúc bóng em bỏ trái đào 
Tới chừng cặp má đỏ au au 
Tôi đều nhận thấy trong con mắt 
Một vẻ ngây thơ và ước ao 

Lớn lên, em đã biết làm duyên 
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng 
Nghe nói ba em chưa chịu nhận 
Cau trầu của khách láng giềng bên.

Duyên Muộn - Hàn Mặc Tử

Từ khi đôi má đỏ hây hây 
Em tập thêu thùa, tập vá may 
Chim sáo trước sân bay tới đậu 
Em mừng: sắp được lấy chồng đây . 

Những lượt thu về, em thấy xuân 
Trên đôi má nõn lại phai dần 
Và lòng em chẳng còn nao nức 
Như lúc trăng lên đốt khói trầm. 

Người nói duyên em đã muộn màng 
Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang 
Nhưng xuân em chín từ năm ngoái 
Há phải vì em áo nối quàng.

Đừng Cho Lòng Bay Xa - Hàn Mặc Tử

Thượng thanh khí tiết ra nguồn sinh khí 
Xa xôi trăng mọc nước Huyền Vi, 
Đây Miên Trường, đây Vĩnh Cửu, tề phi! 
Cao cao vượt với hai hàng bóng vía . 

Trời nhật nguyệt cầu vồng bắt tứ phía, 
Ôi Hoàng Hoa, hồn phách đến nơi đây . 
Hương ân tình cho kết lại thành dây, 
Mong manh như lời nhớ thương hàng triệu 

Đàn cung bậc gió dồn lên âm điệu, 
Sững lòng chưa ? Say chấp cả thanh bai . 
Sang chơi thôi, sang chơi thôi! mà ai, 
Thu đây rồi, bước lên cầu Ô Thước 

Sao! Vàng sao rơi đầy nơi sóng nước, 
Đừng ngả tay mà hứng máu trời sa . 
Thôi kéo về đừng cho lòng bay xa ... 
Thu vươn này, thu vươn ra như ý ... 

Mau rất mau trong muôn hoa kiều mỵ, 
Mùa rất trai và ánh sáng rất cao . 
Đừng nói buồn mà không khí nao nao, 
Để chơi vơi này bông trăng lá gió, 

Để phiêu phiêu này tờ thơ vàng võ, 
Để dầm dề hạt lệ đôi ta . 
Tầng thượng tầng lâu đài ngọc đơm ra . 
Khói nhạt nhạt xen vô màu xanh biếc. 

Đẩy đưa dài hơi ngào ngạt trầm mơ . 
Thinh không tan như bào ảnh hư vô, 
Giải Ngân Hà biến theo cầu Ô Thước. 
Và ước ao nhớ nhung lần lượt 
Đắm im lìm trong mường tượng buồn thiu .

Đôi Ta - Hàn Mặc Tử

Mà anh hay em trong tim đều rạn 
Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ 
Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ 
Chỉ biết có đôi ta là đang sống 

Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng 
Cố làm lơ không biết đến thời gian 
Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn 
Đến những tình duyên chung quanh thất vọng 

Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng 
Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa ? 
Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa 
Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết 

Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt 
Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang 
Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian 
Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa 

Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa 
Thành hư không như tình ái đôi ta . 
Trong im lìm, lẻ loi trong dãy động, 
Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không 

Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng, 
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa . 
Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa, 
Lá trên cành cành héo hắt, gió ngừng ru: 

"Một mối tình nức nở giữa âm u, 
Một hồn đau rã lần theo hương khói, 
Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi, 
Một lời run hoi hóp giữa không trung, 

Cả niềm yêu, ý thơ, cả một vùng, 
Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn", 
Đấy là tất cả người anh tiêu tán, 
Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ 

Cùng tình em tha thiết như văn thơ 
Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.

Đàn Ngọc - Hàn Mặc Tử

Điệu Hàm Chương mai hoa còn rớt ngọc, 
Xiêm nghê nàng ven vén để hương lay, 
Nốc đi cho làn phấn điểm màu say, 
Cho rung động toàn thân người rớm khóc. 
Rồi muôn xuân đã nư chiều thổn thức, 

Đều run lên như thể tấm hồn mơ. 
Ai gieo chi thương tiếc giữa đường tơ, 
Cho lỡ dở vang lên từng tiếng nấc! 
Nguồn sáng láng lờ đi trong sự thật, 

Trong ảo huyền và trong cả mê ly. 
Ai nỡ nào cắt nghĩa tới hàng mi: 
Là ứ lại, là trào ra nước mắt. 
Bằng trăm tiếng vẽ ra trăm màu sắc, 

Với đôi tay này trút hết đê mê. 
Dạ lan hương bừng nở cánh e dè, 
Trong khúc nhạc rên đều hơi gió rớt. 
Đàn ngọc đã rít lên chiều nả nớt, 

Tôi kêu rêu van khóc lạy nàng thôi! 
Hãy uống đi cốc rượu ngấm đầy hơi, 
Chan chứa vị nồng say đêm hợp cẩn. 
Nàng! Lạy nàng! hãy nghe tôi cầu khẩn: 

Hãy khoan tay cầm lại trí tương tư, 
Đang chờn vờn trong nguồn sáng ngất ngư, 
Đang lướt mướt ở trong màu hoa lệ. 
Trên cung bực hãm mau niềm ngọc kể, 

Với lòng run ngưng hết cả thanh âm, 
Cho lửng lơ chới với điệu phong cầm, 
Cho tôi bớt bồi hồi trong một phút.

Đà Lạt Trăng Mờ - Hàn Mặc Tử

Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu. 
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ! 
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt 
Như đón từ xa một ý thơ. 

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, 
Để nghe dưới đáy nưới hò reo, 
Để nghe tơ liễu rung trong gió, 
Và để xem trời giải nghĩa yêu. 

Hàng thông lấp loáng đứng trong im 
Cành lá in như đã lặng chìm. 
Hư thực làm sao phân biệt được! 
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. 

Cả trời say nhuộm một màu trăng, 
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. 
Không một tiếng gì nghe động chạm, 
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...

Cưới Xuân, Cưới Vợ - Hàn Mặc Tử

Lá nại - đông tơ gió đãi chiều 
Bướm vườn hạnh áo xinh đem trẻ 
Nhà quan nao cốt cách ra vẻ 
Xuân vô ra không biết bao nhiêu 

Pháo nhân duyên nổ đã hơi nhiều 
Trầu lịch sự têm mời hai họ 
Đường trai thẹn nên không dám ngó 
Nói chi Nường là gái đông lân 

Buồng không xa xiêm áo sượng sần 
Ông mai mới cười như ngô nở 
Người ta cưới cả xuân cả vợ 
Nên ân tình nổi máu trên môi 

Còn em sao chưa biết hổ ngươi 
Để mai mốt anh đi lễ hỏi. 
Còn em nữa, lòng chưa biết nói 
Đôi mắt còn nguyên vẹn mùa thơ 

Đứng không xa, sao ngó hững hờ 
Anh sốt ruột muốn kêu: Em, quá.

Cuối Thu - Hàn Mặc Tử

Lụa trời ai dệt với ai căng, 
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn, 
Và ai gánh máu đi trên tuyết, 
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang. 

Mây vẽ hằng hà sa số lệ, 
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn. 
Sao không tô điểm nên sương khói, 
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn. 

Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ, 
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. 
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập, 
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ. 

Thu héo nấc thành những tiếng khô. 
Một vì sao lạ mọc phương mô? 
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ? 
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?

Xuân Đầu Tiên - Hàn Mặc Tử

Mai sáng mai, trời cao rộng quá 
Gió căng hơi và nhạc lên mây 
Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm 
Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay . 

Mai này thiên địa mới tinh khôi 
Gió căng hơi và nhạc lên trời 
Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết 
Hoa lá hồ nghi sự lạ đời . 

Trái cây bằng ngọc vỏ bằng gấm 
Còn mặt trời kia tợ khối vàng 
Có người trai mới in như nguyết 
Gió căng hơi và nhạc lên ngàn. 

Thuở ấy càn khôn mới dựng nên 
Mùa thơ chưa gặt tốt tươi lên 
Người thơ phong vận như thơ ấy 
Nào đã ra đời ngọc biết tên. 

Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời 
Mùi thơm ngây dại sóng con người 
Hãy hoan hô, lời cao như sấm 
- Vạn tuế, bay ơi! nắng rợp trời.

Trút Linh Hồn - Hàn Mặc Tử

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô 
Tình ta chết yểu tự bao giờ 
Từ nay trong gió - trong mây gió 
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ 

Ta còn trìu mến biết bao người 
Vẻ đẹp xa hoa của một thời 
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng 
Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi . 

Ta trút linh hồn giữa lúc đây 
Gió sầu vô hạn nuôi trong cây 
- Còn em sao chẳng hay gì cả ? 
Xin để tang anh đến vạn ngày .

Trường Tương Tư - Hàn Mặc Tử

Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ
Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy
Của lời câm muôn vì sao áy náy
Hiểu gì không em hỡi! hiểu gì không?

Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng
Cho trăng xuân tràn trề say chới với
Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;
-- Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,

Để em buồn, để em nghiệm cho ra
Cái gì kết lại mới thành tinh tú;
Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ,
Và tình yêu sao lại dở dang chi,

Và vì đâu, gió gọi giật lời đi.
-- Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
Một làn hương mới nửa lừng sa ngã
Anh mến rồi ý vị của làn mơ.

Lệ Kiều ơi! em còn giữ ý thơ
Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo
Bên kia trời hãy chụp cả hồn anh.

Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy,
Và để cho kinh động đến người tiên,

Đang say sưa trong thế giới Hão Huyền
Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc...


Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,
Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi!
Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.
Hãy mường tượng một người thơ đang sống

Trong im lìm lẻ loi trong dãy động.
-- Cũng hình như, em hỡi! động Huyền Không!
Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.

Em có nghĩ ra một chiều vàng úa,
Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:
"Một mối tình nức nở giữa âm u,
"Một hồn đau rã lần theo hương khói,

"Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,
"Một lời run hoi hóp giữa không trung,
"Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng,
"Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".

Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,
Cùng tình em tha thiết như văn thơ,
Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.

Trường Thọ - Hàn Mặc Tử

Ta sống mãi với trăng sao gấm vóc 
Trong nắng thơm, trong tiếng nhạc thần bay 
Bút đề lên nền sáng báu năm mây 
Thơ chen lấn vô trong nguồn cảm giác 

Ta uống hết dư hương và mộc dược 
Ớn làm sao - đầy một miệng hào quang 
Đưa tay vơ cung cầm nguyệt mênh mang 
Chan chứa ý ly tao giây sảng sốt 

Chế Lan Viên quì dâng tràng chuỗi hột 
Cầu Khúc Tinh bằng chiếu mạng người thơ 
Nên đường trăng sáng láng tự bao giờ 
Ta sống mãi với muôn xuân đầm ấm 

Trong mây kinh và trong gió nguyện cầu 
Nào trân châu, nào thanh sắc cho mau 
Dâng hết cả! thanh âm dường tu khí 
Hồn ta đây bất diệt với Hà Sa 

Trí ta sẽ cuồng lên trong khoái trá 
Cho đớp mắt, cho mê tình bản ngã 
Hoan hô cao trường thọ đến vô biên 
Hoan hô cao vàng ngọc sẽ đoàn viên.

Trăng Vàng Trăng Ngọc - Hàn Mặc Tử

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! 

Ai mua trăng tôi bán trăng cho 
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò... 
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã 
Anh lại đây tôi thối chữ thơ. 

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng. 
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng 
Tôi nói thiệt, là anh dại quá: 
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. 

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! 
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi 
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi 
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi 
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời. 

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

Trăng Tự Tử - Hàn Mặc Tử

Lòng giếng lạnh! Lòng giếng lạnh 
Sao chẳng một ai hay 
Nghe nói mùa thu náu ở chỗ này 
Tất cả âm dương đều tụ họp 

Và trăng mây ngừng lại ở nơi đây 
Để nghe, à để nghe 
Bao lời bí mật đêm thời loạn 
Bao giọng buồn thương gió đã thề 

Bao lời ai oán của si mê 
Mà trai gái tự tình bên miệng giếng 
Miệng giếng há ra 
Nuốt ực bao la 

Nuốt vì sao rơi rụng 
Loạn rồi! loạn rồi, ôi giếng loạn 
Ta hoảng hồn, hoảng vía, ta hoảng thiên 
Nhảy ùm xuống giếng vớt xác trăng lên.

Trái Mùa - Hàn Mặc Tử

Mấy độ trong vườn, cam chửa chín 
Mỗi lần em nhớ người trai tơ 
Trưa hè năm ấy mua cam ngọt 
Nhưng thấy cam xanh lại cáo từ. 

Năm ngoái trong vườn cam chín cả 
Gốc đào em đợi chàng qua mua 
Nhưng con chim khách không về nữa 
Chàng chẳng sang đâu, cam hết mùa. 

Cam héo lòng em cũng héo hon 
Đến nay em đã có chồng con 
Tình cờ hôm ấy, chàng qua lại 
Cam trái mùa rồi, hết thứ ngon.

Tối Tân Hôn - Hàn Mặc Tử

Là sợi đường tơ dịu quá trăng 
Là bao nhiêu ngọc cũng chưa bằng 
Cả và thế giới như không có 
Một vẻ yêu là một vẻ tân. 

Đã có khi nào cô ước mơ 
Rồi đây khai mạc cuộc đời thơ 
Bằng đêm hôm ấy êm như rót 
Lời mật vào tai ngọt sửng sờ. 

Nhưng cái gì thơm đã tới kề 
Tôi e tình tứ bớt say mê 
Không còn ý nhị ban đầu nữa 
Sẽ chán chường và sẽ chán chê. 

Cho nên tôi tưởng tối tân hôn 
Chưa tới còn xa để được buồn 
Để sống trong niềm thương nhớ đã 
Để còn mường tượng đến giai nhân.

Tôi Không Muốn Gặp - Hàn Mặc Tử

Tôi hằng muốn thấy người tôi yêu 
Nhơ nhởn đồi thông lúc xế chiều 
Để ngực phập phòng cho gió giỡn 
Đưa tay hứng lấy tình thanh cao. 

Tôi thích nép mình trong cánh cửa 
Hé nhìn dáng điệu của người yêu 
Bước đi ngượng nghịu trên đường cái 
Mỗi lúc ngang qua trước mặt lều. 

Có lần trông thấy người tôi yêu 
Đôi má đỏ bừng, tôi chạy theo 
Tìm lấy hương thừa trong nếp gió 
Thờ ơ, làn gió thoảng bay vèo. 

Có lần trông thấy người tôi yêu 
Tôi lại giả vờ lên mặt kiêu 
Như chẳng sá gì cô gái lịch 
Xa rồi, hối hận mới nhìn theo. 

Tôi cũng trông thấy người tôi yêu 
Ngồi cạnh suối trong cởi yếm đào 
Len lén đưa tay vốc nước rửa 
Trong khi cành trúc động và xao. 

Tôi không muốn gặp người tôi yêu 
Có lẽ vì tôi mắc cỡ nhiều 
Sắc đẹp nõn nà hay quyến luyến 
Làm tôi hoa mắt nói không đều.

Tiếng Vang - Hàn Mặc Tử

Trên đọt tre già trăng lưỡi liềm 
Hỡi trăng hãy chặt khóm thùy dương 
Nghiêng mình trước gió chiều lơi lả 
Và chặt luôn ta đứt nỗi niềm. 

Lòng ta rào rạt như làn sóng 
Tay ngoắt đám mây dừng lại ngay 
Mây vốn hơi sương mà đọng lại 
Mau bay vào cuống họng ta đây. 

Ta đang khao khát tình yêu thương 
Cất tiếng kêu vang trong im lặng 
Tiếng ca vào núi, dội quanh vùng.