Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô
Chị Hồng ơi
Em là em bé sông Lô
Em đi theo chị bến bờ là đâu
Chiều nay thương mẹ em sầu
Cho em kể lể vài câu tâm tình
Từ trên nguồn thơ dại
Em chải tóc rừng xanh
Em quấn khăn lá biếc
Áo em sớm thì xanh
Chiều về đỏ như huyết
Em muốn cảnh bình yên
Em vun hoa tưới cỏ
Em đẩy đưa con thuyền
Em trồng ngô cấy lúa
Em phụng dưỡng mẹ hiền
Biết bao nhiêu nỗi ưu phiền
Làm đau lòng mẹ em quên sao đành
Một chiều rừng núi đương xanh
Hương ngát mùa thu êm ái
Bỗng ào ào cơn gió hôi tanh
Một lũ tham tàn tiến lại
Em rùng mình, lòng em tê tái
Sắc trời mây cũng ủ dột tiêu điều
Nói ra đau đớn bao nhiêu
Một tay ác quỷ trăm chiều xót xa
Nó tiến lên đốt phá cửa nhà
Trong lửa cháy máu mẹ hiền tím ngắt
Lúa đương tơ mầm non xanh tan nát
Ôi tơ vàng cỏ biếc héo đau thương
Mẹ gầy mẹ khóc đêm trường
Riêng em thổn thức trên nguồn đìu hiu
Nhưng chị ơi !
Có những chàng trai trẻ
Những người con mến yêu
Cùng một lòng thương mẹ
Đã vùng lên như bão táp một chiều
Sấm sét hai bờ sông
Chị Hồng nghe thấy không ?
Máu thù loang cát trắng
Máu thù hoen nước trong
Áo em ai nhuộm nên hồng
Em xin gửi chị một dòng máu tươi
Bồng bềnh kia những xác người
Sông Lô gửi chị
Chị cười đón lấy lòng em
Lòng em khao khát rửa thù chung
Khối sắt đào sâu mộ thủy cung
Khối sắt tỏa đồng trong chớp mắt
Chìm rơi lấp lánh nắng Đoan Hùng
Bãi cát Bình Ca dưới ánh trăng
Ai mò súng đạn bảo nhau rằng
Chúng ta vớt cả hồn quân giặc
Lướt thướt đêm mờ tóc giá băng
Em đã no say những xác thù
Chiến công phơi áo đỏ nghìn thu
Em về với chị vui ca hát
Mẹ cũng tươi cười cất tiếng ru
à... ơi... ! Em là em bé sông Lô
Sóng xanh đuổi xác quân thù về đâu
Chị ơi qua mấy chân cầu
Máu loang bọt sóng đục ngầu biển Đông
Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô
Em Lô Giang hãy đợi chờ
Chiều nay có một chuyến đò về xuôi
Chèo khua máu giặc đã phai
Nhưng hồn giặc vẫn lạc loài những đâu
Đám tang quân cướp u sầu
Chị đưa ma tới chân cầu Long Biên
Từ Đoan Hùng sâu thẳm
Đến Bình Ca xanh xanh
Tuyên Quang cờ lại thắm
Ngã ba Gầm mông mênh
Bao nhiêu thôn xóm quên tàn phá
Gạch ngói bừng thơm khói thị thành
Từ núi đồi cao thấp
Đến bờ đê thẳng băng
Dân ta còn tới tấp
Đi về họp chợ bước tung tăng
Quanh co đường cỏ bò đây đó
Lũ trẻ nô đùa dưới ánh trăng
Sông Lô mến thương ơi !
Em truyền đi tiếng hát
Tiếng đò đưa xa xôi
Em về đây bát ngát
Những chiều hè gió mát
Đò đưa bay về xuôi
Hát(1):
Tình tang... Sông Lô bốc khói lên trời
Rừng xanh khanh khách trận cười dòn tan
Cười rằng một lũ gian tham
Vía bay mây tía hồn tan suối vàng
Tình tang... ơi ới... tình tang
Có nghe tiếng hát cô nàng se tơ
Có ai nghe tiếng hát ngọn sông Lô
Mà không nhớ thương người chiến sĩ
Cầm súng đứng trơ trơ
Giữa núi rừng hùng vĩ
Ngày ấy sông Lô
Reo hò gió mưa
Bên bờ cỏ non
Nắng chiều xuân như rung rinh đùa dỡn
Như điệu hát dòn ở cạnh sườn non
Có ai nghe tiếng hát ngọn sông Lô
Mà không nhớ thương đàn trẻ nhỏ
Ngồi soi bóng sông Lô
Lừng tiếng sóng sóng đưa về xuôi
Nhớ sông lại nhớ đến người
Sông reo có nhớ tiếng cười hay không
Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô.
(Việt Bắc, 12-1947)