Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ mới. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ mới. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Em Giấu Thu Vàng Trong Lá Bay - Nhược Thu

Em giấu thu vàng trong lá bay
Làm anh nhìn cứ ngỡ thu say. 
Không say vì rượu em vừa chuốc 
Say áo vàng chanh rực chốn này . 

Có phải em gom hết mùi hương 
Pha trong hơi thở nhẹ như sương 
Mà sao mê đắm bao ong bướm 
Đang nhởn nhơ bay lượn khắp vườn ..? 

Có phải em gom hết mây trời 
Kết vào trong tóc thả buông lơi ? 
Bỗng dưng anh ước là mây trắng 
Đáp xuống vai mềm để nghỉ ngơi ... 

Có phải em thu hết kim cương 
Giấu vào đôi mắt sáng như gương ? 
Nhìn anh bối rối làm sao ấy 
Khiến nửa hồn anh lạc mất đường ...

Cắt Nửa Vầng Trăng Để Nguyệt Sầu - Miên Du Đà Lạt -

cắt nửa vầng trăng để nguyệt sầu 
nhân đôi nỗi nhớ gởi về đâu ?
mênh mông trời đất hoà cùng nhịp 
chia cắt làm chi để khổ nhau! 

ta lạc giữa trời hoa lá bay 
bàn tay lạnh gía nhớ bàn tay 
sương rơi thấm ướt vai cô lữ 
như giọt men sầu ủ đắng cay! 

ngày mai Đông đến, Thu tàn úa 
đốt lá sầu rơi khắc khoải mong ...!! 

Ta Bán Thơ Sầu Trên Bến Mưa - Miên Du Đà Lạt -

Ai bán tình thơ chất ngất sầu ? 
Nỗi buồn biệt xứ vẫn còn đau 
Xẻ chia trăm mối, sầu ai gói 
Ta bán đi rồi mối hận sâu 

Em hỡi, bao giờ ta có nhau ! 
Hoang vu phố thị - bởi vì đâu ? 
Áo hồng thay trắng, màu tang chế 
Ta mất em rồi .. nỗi nhớ đau ! 

Vàng võ trang thơ đã ngả màu 
Mỗi ngày ta lật mỗi trang đau 
Trắng đêm trở giấc hồn cô lạnh 
Em ở chân trời ... - ta ở đâu ? 

Bóng đổ hoàng hôn đời đã bạc 
Ta về ôn lại chuyện tình xưa 
Em đi bóng nhạt chiều phai nắng 
Ta bán thơ sầu trên bến mưa ...!! 

Góc nhớ - Miên Du Đà Lạt

Góc nhỏ trong tim tôi dấu em
Dấu bao ngày tháng nhớ êm đềm
Bao lần tôi mở trong niềm nhớ
Viết vội thơ tình nhung nhớ em

Góc nhỏ trong tôi thành góc nhớ
Nhớ hoài vô vọng bóng ai mờ
Nhớ đêm sương đứng chờ hư ảo
Thấm lạnh tim côi, bởi hững hờ

Tôi đã mang em vào bến mộng
Mơ thuyền gác mái một đêm Xuân
Để Em dừng lại bên bờ sóng
Dâng hiến tình tôi tặng mỹ nhân

Em vẫn nằm yên trong góc nhớ
Bởi đời nghiệt ngã chẳng nên duyên
Để Tôi đứng ngắm em xa lạ
Một góc trong đời lạc tiếng Quyên.

(CA 02/10/03) 

Lá - Trăng - Mây - Miên Du Đà Lạt

Trăng ở trên trời thương nhớ ai ?
Mà sao trăng ẩn bóng trong mây
Để cho vầng sáng mờ hư ảo
Để ánh sao chìm ai có hay!

Lá vội buồn chi màu nắng úa
Rơi vàng suốt cả bóng Thu sang
Cho thơ tuôn chảy lời tình tự
Cho vướng chân ai khắp nẻo đường

Thơ thiếu tình ai, trăng thiếu mây
Để ta hát gọi chút tình say
Cho mây về ngập trời nhung nhớ
Cho trắng đêm buồn không gió bay

Ta lạc tình em, trôi mất nhau
Tình sai điểm hẹn, em qua cầu
Lá, trăng, mây, nước, ai nào hẹn
Ta chỉ nhìn em, nén giọt sầu!

Trách Thu - Miên Du Đà Lạt

Trách chi Thu đã úa sầu
Tình Thu đã héo theo mầu thời gian
Sông xưa, bến cũ, đò ngang
Qua cầu tìm bóng đò giang đợi chờ

Thu tàn héo hắt thờ ơ
Lá rơi chôn xác dưới bờ sông sâu
Tình buồn biết gởi về đâu ?
Ái ân thôi đã chôn sầu đắng cay !

Mắt buồn dõi bóng mây bay
Môi sầu nén lại nụ cay đắng hờn
Chiều sương lạnh thiếu môi hôn
Thiếu vòng tay ấm đêm buồn khôn nguôi

Thu sầu , ừ nhỉ ... trách trời ...
Đem chi Thu tới úa đời lá hoa ...

(CA 12/ 27/02)

Tạ Ơn Nhân Loại Đọc Thơ Tôi - Miên Du Đà Lạtơ

Tôi thở dâng đời muôn ý thơ 
Tạ ơn trời đất, tạ ơn thơ 
Tạ ơn tri kỷ gieo thi tứ 
Tạ mối tình thơ mãi mãi mơ 

Tôi hiến dâng đời những giọt thơ 
Giọt buồn gom lại kết thành thơ 
Giọt sầu cô đọng cho tim vỡ 
Giọt nhớ còn vương bao mối tơ 

Tạ ơn, Tôi vội tạ ơn đời 
Đời đã cho tôi có nụ cười 
Thơ đã kết sầu xoa nỗi nhớ 
Để thơ còn ngọt mãi tình người

Nữa mai ngã xuống tôi về đất 
Còn chút tình thơ gởi lại đời 
Thôi nhé tình tôi ... thơ có thế! 
Tạ ơn nhân loại đọc thơ tôi ... 

Cali Sầu Đông nhớ Đàlạt - Miên Du Đà Lạt -

Cali chớm lạnh buổi đầu Đông 
Mưa gió se se buốt giá lòng 
Một chút lửa hồng xin sưởi ấm 
Tình người viễn xứ vẫn hoài mong 

Nhớ xưa Đàlạt sương rơi lạnh 
Tượng núi Lâm Viên một bóng nằm 
Lấp lánh Xuân Hương hồ gợn sóng 
Chờ ai Than Thở khóc trăm năm 

Hỏi em còn nhớ mùa Đông cũ 
Chung bước bên nhau, bước ngại ngần 
Ứớc ao hôn được bờ môi thắm 
Vụng về, anh vội... bỗng ăn năn! 

Đà-Lạt mơ hoài trong giọt nhớ 
Ca-li khắc khoải bởi chung tình 
Đông sầu cây lá trơ trong gío 
Lẻ bóng ta buồn đêm Giáng Sinh 

Tình buồn - Miên Du Đà Lạt

Tình thơ em dấu giọt buồn
Tình anh em dấu trong hồn lặng câm
Tình ai yêu trọn trăm năm
Tình em xin chịu âm thầm đắng cay !

Tình ai tay vẫn trong tay
Tình em khắc khoải tháng ngày đợi mong
Tình ai chia giọt rượu hồng
Tình em men đắng ủ mòn tiếng yêu!

Chúa Vừa Xuống Thế Cũng Lưu Vong - Nhược Thu

Chóng quá ba hai năm biệt xứ 
Hai ngàn năm Chúa xuống nhân gian 
Gánh sầu Chúa gánh giùm ai đó 
Sao vẫn cao vời chẳng chút tan 

Gánh sầu Chúa cất cao vời vợi 
Con nhấc phần con cũng quá đau 
Biển cả thôi xanh màu ngọc bích 
Vì muôn dòng lệ xóa tan màu 

Bao giờ nghe lại hồi chuông đổ 
Bên giáo đường xưa tận xứ mình 
Đôi bóng hẹn hò chung đón Chúa 
Chung đời chung cả gánh điêu linh 

Em buồn ta cũng sầu hơn thế 
Mỗi một Noel thắp lửa hồng 
Chợt biết ngày về xa tít lắm 
Chúa vừa xuống thế cũng lưu vong ..

Sài Gòn Đang Đón Mùa Giáng Sinh - Nhược Thu

Sàigòn đang đón mùa Giáng sinh

Trời Cali chợt đã vào đông 
Dù không mưa tuyết vẫn tê lòng 
Đâu như bên đó trời đang ấm 
Đón Giáng Sinh về ai có mong 

Không gió nhưng đường đi vẫn lạnh 
Không mưa nhưng ướt bãi trăng nằm 
Câu thơ ai viết buồn hiu hắt 
Chợt nhớ quê mình buổi cuối năm 

Sài Gòn có nhớ những mùa trăng 
Nắng phía xa xôi bỗng thật gần 
Hoa sứ mùa này đang nở trắng 
Trong vườn năm cũ có ăn năn ..? 

Sài Gòn đang đón mùa Giáng Sinh 
Nhớ mắt môi xưa thuở rất tình 
Hoa nắng rụng đầy trên lối cũ 
Cho hồn anh một thuở điêu linh .. 

Đêm Đông không nhà - Miên Du Đà Lạt

Thôi thế mùa Thu đã hết rồị.!!
Đông đem cái lạnh đến thân côi
Chẳng còn bàng bạc hương Thu cũ
Chỉ rét căm căm đến cóng người

Tuyết chẳng rơi buồn phố Cali
Gió đông se lạnh bước người đi
Cây khô, cành chết sầu ly biệt
Áo gói thân gầy, run tứ chi ..!

Áo sờn vai bạc theo năm tháng
Đêm ngủ không nhà, mộng dở dang
Gối đầu lên đá mơ thiên hạ
Vọng ngắm trăng sao ước chị Hằng...!!

Ta mơ và sống như cây cỏ
Nếm giọt sương khuya, đất lạnh co
Một thuở giang hồ nay đã mỏi
Đêm Đông trở giấc chẳng buồn lo!

Thầm Lặng - Miên Du Đà Lạt

Thầm lặng suy tư giữa cuộc đời
Nghĩa là Cung Thánh cúa hồn tôi
Nghĩa là hạnh phúc tôi suy ngẫm
Là bước khôn ngoan của một đời

Đá quí vòng vàng, tôi chẳng đếm
Chẳng tìm danh phận, bởi vô thường
Chẳng tham một bước hơn thiên hạ
Chẳng muốn tình tôi, vướng bụi đường

Tôi tìm chân lý trong im lặng
Tìm khối ân tình đã vỡ đôi
Tư tưởng mỗi ngày tôi thắp sáng
Trái tim sầu khổ lạnh băng rồi!

Đừng theo - Miên Du Đà Lạt

ĐỪNG THEO _ DON'T FOLLOW ME

Đừng theo, tôi bỏ tôi rồi
Bỏ con phố cũ bỏ đồi mộng mơ
Bỏ đi nửa mảnh tình hờ
Đem sầu lên núi làm thơ quên đời

Đừng theo, tôi đã quên tôi
Quên tình thơ cũ, quên đời hư hao
Quên rồi chiếc bóng xanh xao
Chỉ tôi chiếc lá rơi vào thinh không !

Miên Du Đàlạt
(CA 06/29/03)

DON'T FOLLOW ME

Don't follow me, I have denied myself,
I have abandoned the old street and the hillside of my dream,
Relinquished half of a non-absolute love,
Brought the pain to the mountain, and writing poetry to forget life.

Don't follow me, I have forgotten myself,
Ignored the poetic love and recoiled from the broken world,
Detached from the pale and haggard silhouette
Only to remain here, a leaf falling into the neant.

Translated by Binh Nhung
06/30/03

Mùa Xuân Và Giai Nhân - Miên Du Đà Lạt

Vườn Xuân bỗng nở đóa hoa vàng
Ong bướm tìm hương đã vội sang
Lóng lánh sương mai , hoa hé nhuỵ
Bướm ong chào đón Cúc Lan hoàng

Em là hoàng hậu giữa cung mây
Ngự trị tim ta suốt tháng ngày
Mắt biếc môi hồng, ươm má phấn
Rượu đào chưa uống, thoảng hương saỵ

Môi em cười nụ ngỡ như hoa
Hàm tiếu đêm Xuân dáng ngọc ngà
Tóc xõa bờ vai màu tuyết bạch
Hàng mi lay động sóng thu ba

Ta suốt một đời cứ nổi trôi
Mơ ai người đẹp đã xa rồi
Mỹ nhân quá cảnh là hư ảo
Thức trắng đêm trường mộng chẳng vơi

Kìa thoáng nàng Xuân đã đến đây
Giai nhân vén nhẹ bức rèm mây
Bước vào cung vắng đêm huyền thoại
Tất cả tinh cầu rơi xuống ngai ...

Dạ Khúc - Miên Du Đà Lạt

Khắc khoải niềm đau suốt cuộc đời 
Ta về ôm ấp mảnh tình côi 
một mình một bóng đêm hiu quạnh 
Chợt thấy thương mình, lệ bỗng rơi 

Ta nhớ thương người tim nhói đau 
Ta đem chôn kín mối tình sâu 
Dù đời là thực hay là mộng 
Cũng chỉ riêng ta nếm giọt đau 

Tim vỡ từ khi nhỏ máu hồng 
Đến nay buốt giá mấy mùa Đông 
Đến nay đời lạnh như băng tuyết 
Chẳng ước mơ ai nối chỉ hồng 

Đêm nay lệ nhỏ suốt canh dài 
Trăng lạnh mờ soi bóng dáng ai 
Ảo ảnh tràn về trong giấc mộng 
Đêm trường thao thức nỗi bi ai ...! 

(CA 09/04/2000) 

Ta Dừng Lại Bên Bờ Nỗi Nhớ! - Miên Du Đà Lạt

Ta dừng lại nửa chặng đường dang dở
Tình hôm nay vẫn vương vấn niềm đau
Ta dừng lại ở bên bờ nỗi nhớ
Tình hôm xưa làm đau nhói mạch sầu

Ta dừng lại giưã cuộc đời bỡ ngỡ
Nửa mảnh đời còn lại đã mỏi mòn
Hai bàn tay tật nguyền không níu kéo
Tình xanh xao, thân xác chẳng hoài mong

Đêm hôm qua ta nằm nghe sóng vỗ
Tình trở về réo gọi giấc chiêm bao
Ôm trong tay ân tình vui hớn hở
Đêm chưa tàn tình đã vội hư hao

Ta dừng lại ở cuối đời quên lãng
Đời cô liêu, héo hắt đốm da màu
Ta dừng lại tóc bạc màu năm tháng
Tuổi hoa niên đánh mất bởi vì đâu  ?

Em, Việt Nam ... mảnh dư đồ nát rách ! - Miên Du Đàlạt

Ngày tháng tư buồn thương thân phận mỏng
Mưa tháng Tư khóc hận mộng tuổi xanh
Nắng tháng Tư khô bờ môi nứt nẻ
Thơ tháng Tư làm buốt cả tim anh

Gió tháng Tư không làm trời dịu mát
Hoa tháng Tư không nở thắm tình xanh
Đời vẫn buồn như giọt hờn trong mắt
Thương Việt Nam, Em chẳng được yên lành

Con đường về rợp màu hoa sắc tím
Tím hoàng hôn, tím cả bóng đời Em
Anh đối diện niềm đau đang lắng đọng
Nghe tim mình chợt khóc tháng Tư đen

Anh nghẹn ngào lệ trào trong tiếng nấc
Thương đời Em, chua xót nói khôn cùng
Mối hận nào mang một nỗi đau chung
Em còn đó, mà đôi bờ xa cách

Em, Việt Nam, mảnh Dư đồ nát rách !!

CA 04/30/2004

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

Còn gì đâu - Kim Tiên Phạm

Anh một đời lưu lạc.
Em trọn kiếp gian nan
Tháng ngày sầu viễn xứ
Thời gian chất ngổn ngang
Ta nhìn nhau nuối tiếc.
Xót thương ánh trăng vàng
Sáng phương trời ký ức
Nay mảnh vỡ nát tan....
Cố vá hồn buốt rát
Chao ôi.. ướt mắt môi
Quê người sương tuyết phủ..
Gót ngà mãi chơi vơi
Em đong đầy giọt đắng
Thời gian hững hờ trôi
Cố níu dư hương cũ
Ôi.. rã rời tim côi..
... Còn đâu .. hương thuở ngọc ngà
Ai đưa ai đón .. thướt tha yêu kiều
Em về .. gom những tịch liêu
Đường xưa lối cũ .. bóng rêu xanh mờ

Gối hồng .. úa rủ niềm mơ
Nắng vàng hiu hắt .. ngẩn ngơ chạnh lòng
Sương trầm .. thắm ướt niềm mong
Trăng tà hấp hối .. dạ nồng xót xa

... Còn đâu .. hương thuở ngọc ngà ..

Thu đã đến - Hoàng Nguyên

Thu đã đến, cho lòng thêm nhung nhớ
gió thu về, để nợ tình nhau
người nơi đâu, sao mãi vắng bóng sầu
để muôn thuở, ta tìm em lối mộng...

Đời là thế, vẫn như muôn trùng sóng
mãi vỗ về, trên bến vắng cô liêu
tình vẫn thế, ta vẫn bóng đìu hiu
Trên lối vắng, chờ bóng hồng vô vọng...

Em có nghe, tiếng lòng đang rung động
khi thu về, mình mãi gọi tên nhau
gió thu về, vẫn man mác nỗi sầu
thương nhau qúa, mà sao ta không gặp...

Gió thu về, đây chiều thu vô vọng
một mình buồn, em mãi gọi tên anh
buồn tình mình, như ánh lụa mong manh
phủ kín cả, một trời thu lạnh lẽo...

Anh ở đây, vẫn một mình quạnh quẽ*
như đông về, trên bến vắng người yêu
Thôi em ơi, như thế cũng đã nhiều
tình em gửi, trong lá thư nồng cháy...

Anh mong mãi, có ngày ta gặp lại
mái tóc thề, vội ngủ giữa vòng tay
nụ hôn nồng, ấm mãi với trời mây
cho ta mãi, muôn đời không ly biệt...