Biết em từ thuở mới mười hai
Từ thuở em còn tóc xõa vai
Son phấn chưa dùng gương lược biếng
Nửa phần ham học nửa ham chơi.
Khoe hồng thắm mặc người trang điểm
Vẻ em xinh kiều diễm thiên nhiên
Lòng không bận chút lo phiền
Trò chơi "bịt mắt"... em quên tháng ngày.
Bông đào mỉm chưa say gỗ đá
Tuổi dậy thì trên má chưa căng
Núi cao chưa động nguồn băng
Đêm xanh đâu dễ tuần trăng vội tròn.
Cô thiếu nữ như còn lẩn bóng
Dưới nụ cười trong giọng trẻ thơ
Khi đùa khi học nhởn nhơ
Gấm hoa đầy một giấc mơ êm đềm.
Hoa xuân lần lượt nở bên thềm
Vẻ gấm càng khoe lộng lẫy thêm
Nhưng cũng theo xuân dần đổi khác
Tâm hồn, hy vọng, với đời em!
Lượt phấn điểm hồng thêm gò má
Cặp môi đào nay đã thắm son
Tuổi xuân gần tới trăng tròn
Tóc mây em quấn, đầu còn xõa vai!
Em chẳng còn ham chơi như trước
Nhịp máu rung trời nước đâu đâu
Có khi ngồi lặng giờ lâu
Vẩn vơ nét bút đường khâu ngại ngùng.
Xiết bao vẻ thẹn thùng e lệ
Trong làn thu cô bé năm xưa
Ai đem sầu muộn dằngtơ Làm phai giấc mộng ngây thơ độ nào?
Chi đã vội gieo vào tiếng hát
Những buồn thương khao khát không đâu?
Giục chi tươi thắm lên màu
Cho hoa đẹp sớm để mau hoa tàn?
Kiều-Thu! nghe chăng tôi than van?
Đến khúc quanh rồi, em hãy khoan!
Dừng gót nghe tình tôi trải rộng
Thành thơ trên mỗi bước em đàn!
Rồi em đi hết Thời-gian
Hương say còn ủ mãi bàn chân hoa.
[ Hà Nội 1936 ]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét