Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Đỉnh Chót Vót - Vũ Hoàng Chương

Theo gió xuân lên đường Ngọc-hà 
Nẻo về tươi nắng Trại Hàng-hoa 
Đến vườn Bách-thảo anh reo khẽ: 
"Thượng-Uyển này riêng của chúng ta!" 
Em bĩu môi xinh: "Làm như vua!" 
Rồi không dưng chợt buồn vu vơ. 
Hỏi, em ngoảnh mặt đi nơi khác 
Như giấu tâm tình đang gió mưa. 
Anh hiểu rồi; em đã giận hờn. 
Làm vua, em chẳng ghét gì hơn! 
Ba cung sáu viện đầy nhan sắc, 
Hoàng hậu nào xưa tủi bóng đơn! 
Em giận mà em chẳng bắt đền 
Anh đành nói lại: "Đây Hoa-viên 
Của chàng thi sĩ yêu em đấy, 
Chỉ một mình em thôi, chớ ghen!" 
Nguôi rồi em vẫn còn rưng rưng 
Chậm bước theo anh vào giữa rừng 
Ai hay phút chốc em quên giận: 
"Anh ạ, bầy hươu đẹp quá chừng!" 
Chiều xuống cỏ non mơn mởn xanh 
Hươu sao nghển gặm lá trên cành. 
Bỗng nghe cọp hú vang trong gió 
Em riễu: "Kìa ông bạn gọi anh!" 
Đúng rồi... ông bạn ở sau đền 
Chỉ cách phòng anh một mái hiên 
Chuồng cọp phòng văn hai giấc mộng 
Đi về chung một nẻo cô miên. 
Bạn gọi, nhưng anh còn có em, 
Nắng chưa tắt hẳn, chiều xuân êm. 
Chúng ta phải tới non Nùng chứ? 
Líu ríu vừa nghe lọt tiếng chim. 
Thoăn thoắt trèo lên, miệng mỉm cười: 
"Núi chi mà thấp quá anh ơi! 
Đứng trên đỉnh vẫn không nhìn thấy 
Mặt nước hồ Gươm biếc ánh trời." 
Anh nhủ: "Non Nùng chẳng mấy cao; 
Gần đây còn có núi Trông-Sao 
Nhưng sườn đá dốc đầy nguy hiểm 
Trần tục chưa ai tới được nào." 
Em ngờ vực, hỏi: "Còn hai ta?" 
Anh cười: "May được đấy! nhưng mà 
Em và anh phải giàu tin tưởng 
Tránh hết bùn nhơ dưới gót pha." 
Níu vai anh xuống, em nghiêng đầu: 
"Chớ tưởng em còn bé nữa đâu! 
Em hiểu những lời anh nói lắm... 
Thôi, ta về nhé! Mợ chờ lâu." 
Đưa em về phố, tạm chia tay 
Trở lạ vườn khuya anh vẫn say 
Trên đỉnh Tình-Yêu hồn chót vót 
Tha hồ cọp hú lộng hơi may... 
[ Hà Nội 1938 ]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét