Phá Thành Sầu 01
Phá thành sầu nghiêng bầu ta rót
Cạn đôi ly ruột xót xa thêm
Men cay chưa thấm môi mềm
Bão giông đã phủ bên thềm mắt xanh
Ðò một chiếc mong manh trên sóng
Bến bờ đâu mãi ngóng thêm đau
Thôi đừng mơ tưởng bên nhau
Thế nhân lắm kẻ bạc đầu hoài mơ
Chiếc lá xanh bơ vơ uá đỏ
Trách ai đây mưa gió đổi màu
Chợ đời mặc kẻ bán nhau
Ôm bình ta cạn thơ đau mấy dòng
Lãng Tử - Chu Hà (ANQ)
Phá Thành Sầu 02
Miệng chưa nhắp mà lòng thấy đắng
Ngước trông lên mây trắng ngàn dâu
Chiều chiều vẳng tiếng tiêu sầu
Gẫm câu nhân thế xót đau mấy từng
Non nước cũ nghìn trùng cách trở
Xóm làng xưa rạn vỡ tim côi
Tình đây nghĩa đấy không nguôi
Nâng ly rượu đắng lệ rơi mấy hàng
Đàn ai gảy tình tang đêm vắng
Vỡ can tràng, giọt đắng mềm môi
Bóng ai đã ngả nghiêng rồi
Ta còn ngồi lại ngậm ngùi thế nhân
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 03
Mặc thế cuộc xoay vần mấy nổi
Cuộc đời vui vẹn lối trăng về
Rượu chiều rót giữa đồng quê
Giọt rơi hiu hắt tứ bề miên miên
Phá thành sầu tạo miền hoang vắng
Cuộc vui tàn rượu đắng men cay
Bóng trăng chếnh choáng đêm nay
Cung đàn trầm bổng lạc dây mất rồi
Ngẫm thời thế mấy hồi xa khuất
Chẳng còn buồn nghẹn uất làm chi
Phù du sanh biệt tử ly
Chuốc sầu mua oán còn gì là xuân?
Hoàng Vũ Luân (ALT)
Phá Thành Sầu 04 : Riêng ta ngậm ngùi...
Thơ một túi gió trăng là bạn
Rượu đầy vò năm tháng ngao du
Vùi chôn yêu ghét hận thù
Đời người bao nã vật vờ bóng câu
Bóng đã xế bên lầu Hoàng Hạc
Lãng quên đời khúc nhạc Tầm Dương
Cố nhân cách biệt hà phương ?
Tiêu sầu rủ bóng, đêm trường cử bôi
Rượu chưa cạn bồi hồi lệ nhỏ
Hồn chưa say còn đó xót xa
Trông lên hỏi ánh trăng già
Vì đâu nên nỗi, riêng ta ngậm ngùi ?
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 05
Mảnh trăng non chơi vơi chiều xế
Vườn xuân tình ngọc quế sương giăng
Biển buồn leo lét hải đăng
Thuyền xa thả lái muộn mằn thâu đêm
Tình cô lữ chuốc mềm môi đắng
Rượu tiễn đưa quạnh vắng tim côi
Thành sầu đả phá mấy hồi
Nhìn lên nấc nghẹn lệ trôi hai hàng
Mây xuống thấp che ngang bóng nguyệt
Gió vờn cao phủ tuyệt lối về
Sấm xa ngân vọng lê thê
Bồi hồi nhớ bạn tái tê ngậm ngùi.
Hoàng Vũ Luân (ALT)
Phá Thành Sầu 06 : Sương Giăng Giăng
Chiều nghiêng nắng ráng trời nhoà nhạt
Sương giăng giăng bát ngát đầu non
Giật mình chạnh nhớ cô thôn
Em thơ còm cõi, héo hon mẹ già
Lòng lữ khách xót xa tê tái
Cánh chim trời mê mải về đâu ?
Bạt ngàn mây nước một màu
Ngàn trùng cố lý xót đau can trường
Tóc mẹ đã tuyết sương điểm bạc
Thân héo mòn mình hạc xương mai
Con đi cuối đất cùng trời
Tay nâng chén đắng, ngậm ngùi tình quê
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 07
Đêm tĩnh mịch tư bề vắng ngắt
Thạch sùng kêu héo hắt đâu đây
Cung đàn đã lỗi đôi dây
Tình tang ai khảy cho đây thêm rầu
Thơ đôi lá xây lầu mộng tưởng
Tình ba câu để vướng sầu đau
Trách chi con tạo cơ cầu
Gieo tơ, tơ rối ai hầu gỡ lơi
Dõi trời cao buông lời than thở
Nhìn nước trôi nức nở đoạn trường
Người đâu gieo mối sầu tương
Để ta vương vấn vấn vương cung sầu
Chu Hà
Phá Thành Sầu 08
Trỗi mộ khúc nao nao vạn dặm
Lắng trúc tiêu suy ngẫm mà đau
Trời kia vàng vọt xanh xao
Yến oanh đôi ngả xiết bao ngậm ngùi
Rượu dẫu ngon lẻ đôi vẫn chán
Vắng bạn hiền ngao ngán lắm thay
Người về tay lại cầm tay
Một chung uống cạn cho say men tình
Dẫu chẳng phải trâm anh thế phiệt
Thử một lần cho biết tửu lâu
Thăng trầm một kiếp bể dâu
Chỉ mong giữ được trên đầu chữ Nhân
Người đi đã bao lần lỗi hẹn
Lối ta về nghèn nghẹn đáy tim
Sao ai cứ mãi đi tìm
Vấn vương vương vấn nỗi niềm hoài mong...!
Hoa Đất (wildcat)
Phá Thành sầu 09
Mưa vần vũ tạo vòng cương tỏa
Sóng thu ba rắc hoạ nhân duyên
Trời xa thiên lý cửu tuyền
Vọng phu ngóng mãi con thuyền năm xưa
Chia với cắt cho vừa đôi ngã
Hợp bất thành cũng hoá đơn côi
Ngẫm đời nghĩ chuyện lứa đôi
Tình sầu duyên mỏng chuốc bồi men say
Vận số mỏng trời đày lận đận
Xót lòng đau mấy bận còn đau
Trông xa thấy nhạn hồi đầu
Một thân đơn lẻ xiết bao ngậm ngùi.
Hoàng Vũ Luân (ALT)
Phá Thành Sầu 10
Cuộc phù sinh có vui là mấy
Đường nhân gian cạm bẫy đắng cay
Soi gương ta hỏi là ai ?
Đôi dòng lệ đổ ... mới hay mình buồn
Mưa nhớ gió mưa tuôn mấy nẻo
Lá xa cành lá héo cành khô
Một lần rong ruổi sông hồ
Lời yêu đã cạn ... vẩn vơ dỗi hờn
Thơ với thẩn chẳng khuôn mà giống..
Chợt bâng khuâng lệ nóng tràn mi
Đường đời muôn nẻo biệt ly..
Cánh buồm đã khuất ... người đi phương nào ?
Hoa Đất (Wildcat )
Phá Thành sầu 11 : Cánh Chim Hồng
Cánh chim hồng vút cao trong gió
Sải cánh bay chim nhỏ về đâu ?
Bạt ngàn mây trắng vương sầu
Lệ nhoà khoé mắt, hát câu tạ từ
Hoàng hôn xuống bến bờ xa lạ
Dốc nghiêng bầu nỗi nhớ chưa nguôi
Hỡi ơi cá nước chim trời
Bao giờ hội ngộ với người ngày xưa ?
Thân viễn xứ bơ vơ tơi tả
Nửa mảnh tình sóng cả vùi chôn
Bạc đầu lớp lớp sóng dồn
Tơ vò trăm mối, sầu vương mối nào ?
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 12
Hận mấy nỗi tình trao lệ đắng
Bạc mái đầu trống vắng năm canh
Người về đả phá sầu thành
Rượu say luý tuý tròng trành trăng côi
Trống đã điểm sương bồi nguyệt lạnh
Thuyền vẫn neo cô quạnh bờ xa
Trông lên tĩnh mịch chiều tà
Vườn hoang cỏ úa mắt nhoà lệ đau
Duyên đã dứt tình đầu còn luyến
Mấy thu rồi ước nguyện hợp tan
Hoàng cầm hoà tiếng ngân vang
Giọt sầu chan chứa ngỡ ngàng chưa nguôi.
Hoàng Vũ Luân (ALT)
Phá Thành Sầu 13 : Thuyền lướt sóng
Thơ một túi hoa cười bướm hát
Rượu lưng vò họp mặt khách thơ
Mơ hoa, kết trái, ươm tơ
Mặc đời khôn dại, nghiêng vò mà vui
Nhà tranh dựng lưng đồi hứng gió
Trống bốn bề mở cửa đón trăng
Giãi lòng ra với chị Hằng
Câu thơ, tiếng nhạc dịu dàng chơi vơi
Thuyền lướt sóng bồi hồi giỡn sóng
Nước triều lên, mơ mộng cũng lên
Thanh nhàn vui thú điền viên
Thảnh thơi sóng vỗ mạn thuyền thảnh thơi
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 14
Gió đã thổi thuyền hồi bến cũ
Chốn thanh nhàn liễu rủ chờ trăng
Biển xa sóng lướt băng băng
Vén vầng mây thắm cung Hằng chơi vơi
Nâng chén ngọc vẫy mời thi hữu
Hoạ thơ tình mỹ tửu ngất ngây
Vườn xuân đông đủ sum vầy
Thành sầu đã dứt dựng xây duyên nồng
Thuyền cập bến, hừng đông ló dạng
Chim về cành, muôn vạn tiếng vui
Nhắc nhau chuyện cũ ngậm ngùi
Người đi kẻ ở bồi hồi luyến thương.
Hoàng Vũ Luân (ALT)
Phá Thành Sầu 15
Ai gảy khúc Nghê Thường năm cũ
Đất trời xoay phong vũ cuồng quay..
Hỏi lòng có phải ta say ?
Lung linh bóng nguyệt ngất ngây lòng thuyền
Rượu hoà thơ hàn huyên tâm sự
Liễu vờn trăng liễu rũ cô dơn
Hoa xinh e ấp dỗi hờn..
Cung đàn lỗi nhịp, giọt sương nhạt nhoà
Đây với đó có xa là mấy
Cách tấc gang sao thấy nghìn khơi
Rượu vào lòng bỗng chơi vơi
Thành sầu cao ngất : buông rơi sầu thành
Hoa Đất (WildCat)
Phá Thành Sầu 16
Phá thành sầu tửu binh chẳng mượn
Tống niềm đau cố gượng quên đau
Đầu xanh, đầu bạc - bao lâu ?
Sầu vương chi để cho nhau vương sầu
Mong với nhớ chốn đâu tìm đến
Yêu thương đầy chống chếnh ta say
Ngày dài mơ bóng dáng ai
Đêm thâu lạc cõi thiên thai cùng nàng
Rượu sóng sánh đầy tràn trăng tỏ
Ta với người ôn cố tri tân
Hảo bằng hữu, ý trung nhân
Xin mời ngồi lại một lần vui say
NgauTuan
Phá Thành Sầu 17 : Nước vẫn chảy
Trăng ai xẻ làm hai, trăng vỡ
Người xa người, hai nửa biệt ly
Nâng niu chút mảnh tàn y
Hương thừa quanh quất, vương mi giọt sầu
Nước vẫn chảy bên cầu lặng lẽ
Thuyền cứ trôi quạnh quẽ bến mơ
Thuỷ chung một chút tình hờ
Ai cho mà nhận, ai chờ mà trông ?
Gương đập vỡ, chẳng mong thấy bóng
Rượu cử bôi hoài vọng thêm đau
Cố nhân giờ ở nơi đâu ?
Biết chăng ta đã chìm sâu đáy mồ
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 18 : Tiếng đàn ma
Men nhắp mãi, tình hờ vạn cổ
Sầu tương tư muôn thuở khó nguôi
Bắc Nam muôn dặm xa xôi
Nhớ thương gửi cánh chim trời nhớ thương
Thân cô lữ hồn nương chốn cũ
Luyến lưu hoài thành phố mưa bay
Lưu ly hoa ấy còn đây
Người xưa đã khuất chân mây cuối trời
Nâng chén đắng bùi ngùi lệ nhỏ
Tiếng đàn ma nức nở thâu đêm
Gương nga chênh chếch ngoài hiên
Trước sân lá rụng, bên thềm hoa rơi
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 19 : Đàn thánh thót
Đàn thánh thót gượng cười mà hát
Rượu nồng nàn se thắt cạn ly
Rưng rưng cố nén sầu bi
Bạn hiền không biết biến đi đàng nào ?
Thơ cứ viết, thành sầu cứ phá
Phá không xong, hoá đá tim côi
Men say dở khóc dở cười
Hồ trường dốc ngược đất trời đảo điên
Đàn xếp xó triền miên phủ bụi
Dây tơ đồng muôn nỗi quạnh hiu
Trời chiều hoang tím cô liêu
Nghiêng nghiêng bóng xế, xiêu xiêu nắng tà ...
Hàn Sĩ Nguyên
Phá Thành Sầu 20 : Mưa rả rích
Đàn u uất lệ sa năm ngón
Tiếng tơ chùng thỏn mỏn lòng đau
Về đâu, ai biết về đâu ?
Thiềm cung xơ xác, hạc lầu chơ vơ
Mưa rả rích hững hờ hiên vắng
Lòng nhủ lòng mai nắng người ơi
Bình minh chim hót hoa cười
Qua đi đêm tối, hết rồi buồn đau
Bầu đã cạn, thành sầu vơi nhẹ
Đêm dần tàn, lặng lẽ đêm trôi
Trăng khuya chênh chếch lưng trời
Bâng khuâng cũng đã cạn lời bâng khuâng
Hàn Sĩ Nguyên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét