Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

1000 Bài thơ châm ngôn - Phần 5 (401-500)

1
Lãnh đạo của một nước
Được đánh giá ra sao
Dựa vào dân nước ấy
Tuân thủ luật thế nào.

2
Cứ thực ra mà nói,
Chó khôn hơn đàn bà,
Chí ít là ở chỗ
Nó không sủa chủ nhà.

3
Các cụ nói chí phải:
Bia rượu vào, lời ra.
Sướng chỉ người uống rượu,
Còn khổ thì cả nhà.

4
Thức ăn của chó sói
Luôn nằm ở bốn chân.
Còn người phải động não
Mới có cái mà ăn.


5
Nhà không có con chó,
Hay chí ít con mèo,
Thì dù giàu đến mấy
Cũng vẫn là nhà nghèo.

6
Người khôn ngoan tự quyết
Mọi công việc trong đời.
Người ngu dốt ngược lại,
Cố bắt chước giống người.

8
Với ai có quyền lực,
Thích thì cứ lừa chơi,
Nhưng đừng chọc hắn giận,
Vì hắn dám giết người.

9
Ta có hai cách sống
Để sống tốt đời mình:
Một, tin vào phép lạ.
Hai, chỉ tin vào mình.

10
Người biết đọc, không đọc
Cũng chẳng hơn gì người
Ngu si và mù chữ.
Lại còn thêm tội lười.

11
Tượng Rodin rất đẹp.
“Ông tạo nó thế nào?”
Ông đáp: “Rất đơn giản,
Tôi lấy đục và dao

Gọt đi từ tảng đá
Những gì tôi thấy thừa.
Thế là thành tác phẩm.
Tôi nói thế đủ chưa?”

12
MacAthur tuyên bố:
“Chúng ta không rút lui,
Mà tiến theo hướng khác.
Thực ra tiến là lùi.”

13
Nếu bạn phải lựa chọn
Chỉ một trong hai điều:
Người ta rất sợ bạn,
Hoặc được người ta yêu?

Cả hai, nếu có thể.
Không thì chọn cái đầu.
Yêu có thể thay đổi.
Sợ sẽ là sợ lâu.

14
Hemingway có nói
Một câu này rất hay:
“Chữa văn nên tỉnh táo
Viết thì nên lúc say.

” Bản thân tôi thì nghĩ:
Cả viết cả chữa văn
Đầu phải luôn luôn tỉnh.
Say, chỉ say cái thần.

15
Trong phê bình nghệ thuật,
Quan trọng là biết khen,
Chứ không phải tìm lỗi,
Và tránh đưa lời khuyên.

16
Thượng đế cho nam giới
“Cái ấy” và cái đầu.
Tiếc ngài quên không dặn
Sử dụng luân phiên nhau.

Chứ sử dụng cùng lúc
Sẽ phạm sai lầm ngay.
Vì tim không đủ máu
Cho cả hai cái này.

17
Omar Khayyam nói
Một câu này khá hay:
“Nếu đời toàn sung sướng
Thì không đến phần mày.”

18
Một con chó bỗng sủa,
Chó sẽ sủa khắp nơi.
Qui luật khó chịu ấy
Áp dụng cho cả người.

19
Theo qui luật, táo chín
Sẽ tự rơi, thế mà
Có nhiều vị chín nẫu
Vẫn không về đuổi gà.

20
Khi ta thấy chú chuột
Dám trêu chú mèo vàng,
Thì chắc chắn cạnh nó
Có sẵn một chiếc hang.

21
Mọi người nghe ta hát.
Ấy thế mà ít ai,
Cả khi đang ngồi cạnh,
Nghe tiếng ta thở dài.

22
Khi một người phụ nữ
Cho biết tuổi của mình,
Thì người ấy chắc chắn
Còn trẻ và rất xinh.

Hoặc có thể người ấy
Đã là một bà già,
Không còn gì để mất,
Cũng chẳng cần gì ta.

23
Đời có một nghịch lý:
Ai cũng ghét tuổi già,
Nhưng xưa nay ta thấy,
Ai cũng muốn chết già.

24
Đời có bốn giai đoạn:
Hai mươi năm trẻ ranh.
Hai mươi năm bạt mạng,
Hai mươi năm trưởng thành.

Còn hai mươi năm cuối,
Thực ra chẳng ai cần.
Con cháu càng không muốn,
Nên cứ lụi tắt dần.

25
Độ tuổi nào cũng đẹp,
Tuổi hồng rồi tuổi xanh,
Nhưng cái đẹp thực sự
Là ở tuổi trưởng thành.

26
Trong tình yêu, nhớ nhé:
Những ai không kiên trì,
Tức không yêu, mà muốn,
Là chồng chẳng ra gì.

27
Khi yêu, đừng mong đợi
Mình nhận được cái gì.
Ngược lại, phải chuẩn bị
Cho người yêu cái gì.

28
Cái đẹp của người già
Khi được yêu cũng giống
Như ta thấy bông hoa
Giữa mùa đông lạnh cóng.

29
Một cái, càng lớn tuổi,
Tôi càng nghi, đó là
Cái người ta vẫn gọi
Sự thông thái người già.

30
Không có tuổi nào xấu.
Chỉ sợ tiền không nhiều.
Có tiền, có nhà cửa,
Sẽ có khối người yêu.

31
Tình yêu luôn vẫn vậy:
Khi một người muốn hôn,
Thì phải có người khác
Chìa má để chờ hôn.

32
Dấu hiệu rõ ràng nhất
Của việc mình đã già,
Là cô đơn vô cớ,
Cả khi người đầy nhà.

33
Nghịch lý này nên biết
Phổ biến trong tình yêu:
Nếu ta càng yêu ít,
Ta càng được yêu nhiều.

34
Tình yêu cũng có giá
Như mọi cái trên đời,
Dù không mua, không bán,
Giá là trái tim người.

35
Cách con người chịu đựng
Một tai họa trong đời
Quan trong hơn gấp bội
Tai họa của con người.

36
Không gì là không thể.
Phần lớn cái trước đây
Người ta tưởng không thể,
Thành hiện thực ngày nay.

37
Tuổi đẹp nhất có lẽ
Ba mươi đến sáu mươi.
Trước đấy - mơ nhảm nhí.
Sau - hối tiếc cuộc đời.

38
Tôi từ chối chấp nhận
Mình đã ngoài sáu mươi,
Thậm chí khi điều ấy
Làm con gái phì cười.

“Nhưng bố đã có cháu.
Hay vì bố tảo hôn?”
“Thì sao? Bố còn trẻ
Cả thể xác, tâm hồn.”

39
Sống lâu, tôi càng thấy
Rằng chính sự quyết tâm
Làm con người vĩ đại.
Tuyệt đối không thể nhầm.

40
Theo chỗ tôi quan sát,
Nhà thơ chính là người
Ngạc nhiên trước mọi việc,
Xúc động trước mọi người.

Mà xúc động chân thật.
Hơn ai hết, nhà thơ
Vừa phải rất hiện thực,
Lại vừa rất mộng mơ.

Vì là nghề, nghề khó,
Nên nhà thơ suốt đời
Phải học nghề vất vả,
Còn học cả làm người.

Các nhà thơ, nghe nói,
Nghèo, nát rượu, lẳng lơ…
Nếu theo cái chuẩn ấy,
Tôi không là nhà thơ.

41
Tôi nhớ có ai đó
Nói về thơ thế này:
Viết thơ khó, tế nhị
Như vẽ tranh lên mây.

42
Người khác tôi không biết,
Chứ tôi, cũng nhà thơ.
Tôi viết theo kế hoạch,
Chính xác đến từng giờ.

Bản thân tôi tự biết,
Nói các bác đừng cười,
Rằng trong tôi chất máy
Còn nhiều hơn chất người.

Là nói về kỷ luật
Tôi bắt mình phải theo.
Chứ đã ngồi vào viết,
Tôi để hồn phiêu diêu.

Và tất nhiên lúc ấy
Ở trong tôi, chất người
Lại nhiều hơn chất máy.
Tôi là thế, suốt đời.

43
Củi già thường dễ cháy,
Rượu ủ lâu lên men,
Bạn già đáng tin cậy,
Đồ cổ mới đắt tiền

Nói thế là đủ biết
Già cũng có cái hay.
Hay nhất là con gái
Cho trông cháu hàng ngày.

44
Cùng thời gian ta sống,
Ta trở lại chính mình,
Không quá ư sôi nổi,
Không quá ư thông minh.

Không tốt cũng không xấu.
Ta lại đúng là ta.
Ai bảo không thi vị
Cảnh giúp vợ đuổi gà?

45
Con người kể cũng lạ.
Điều lạ nhất, đó là,
Trẻ con muốn chóng lớn.
Lớn rồi, không muốn già.

Mặc dù ai cũng biết,
Trẻ mãi cũng rất phiền
Vì yêu đương mệt mỏi,
Vì vất vả kiếm tiền.

Rồi vợ hư, con láo,
Rồi lục đục gia đình.
Trong khi già, thoải mái,
Ngồi im, cười một mình.

46
Người ta có thể yêu
Mà không cần tính toán,
Nhưng để thành vợ chồng
Là cả một bài toán.

47
Tình yêu khi trẻ tuổi
Là ngọn lửa cháy to.
Như than đỏ trong lò
Là tình yêu các cụ.

48
Cái đẹp của tình yêu
Là khi còn bí mật.
Khi trở thành công khai,
Ít nhiều sẽ bị mất.

49
Đối lập với tình yêu
Không phải là thù ghét,
Mà là sự chia tay.
Cứ ngẫm rồi sẽ biết.

Vì ai có thể ghét
Người vừa mới yêu thương?
Có chăng, lắng đọng lại
Chút khói buồn vấn vương.

50
Hôn nhân là phương thuốc
Chữa bệnh điên tình yêu.
Cũng có thể ngược lại,
Nếu dùng không đúng liều.

Vấn đề nằm ở chỗ
Hai người là bệnh nhân,
Cũng lại là thầy thuốc.
Bệnh khó, phải chữa dần.

51
Tình yêu là viên ngọc
Lặng lẽ sáng trong đêm.
Là hoa nhài mới nở
Vương vấn hương ngoài thềm.

Tình yêu là nhịp đập
Của trái tim hai người,
Là chùm sao tuyệt đẹp
Ai đó tung lên trời.

52
Hôn nhân qua mai mối
Thực ra cũng chẳng sao.
Vấn đề nằm ở chỗ
Mai mối đến mức nào.

Trước bố mẹ toàn thế,
Mà sống ngon xưa nay.
Không có mai mối ấy,
Làm sao có chúng mày?

53
Trăng mật, chưa hẳn ngọt,
Chỉ kéo dài mấy ngày,
Là cái giá phải trả
Cho cả đời đắng cay.

54
Tình yêu như trận đánh.
Không chỉ biết tấn công,
Mà phải biết, khi muốn,
Rút lui theo đường vòng.

Mà tấn công thì dễ,
Rút lui khó hơn nhiều.
Vậy nên cân nhắc kỹ
Trước khi lao vào yêu.

55
Có thể tình yêu đẹp,
Nhưng hôn nhân thì không.
Nếu thấy chưa chắc lắm,
Thì cố thuyết phục chồng

Hãy sinh con muồn muộn,
Để nhỡ có chuyện gì,
Lại một mình, thanh thản
Dứt tình rồi ra đi.

Cái ý này thực tế
Tôi đã khuyên một cô.
Tháng trước cô ta đến
Với gói quà rất to.

“Cảm ơn thầy lắm lắm.
Chúng em đã chia tay.
May chưa có con cái.
Lần nữa cảm ơn thầy.”

Chúc các bạn hạnh phúc
Trong tình yêu… Mà rồi,
Nếu thấy lời khuyên đúng,
Nhớ mang quà cho tôi.

56
Khi chọn chồng, con gái
Nên chọn người già già.
Mọi cái đã có sẵn,
Lại vui cửa, yên nhà.

Vì vợ hư, chồng nghĩ:
Trẻ con, chấp làm gì.
Chồng hư, vợ tha thứ:
“Già lẩm cẩm, thôi đi.”

Rồi villa cứ ở,
Ô tô phóng bon bon.
Ngộ nhỡ chồng chết trước
Mình vẫn cứ còn son.

57
Trong tình yêu, kinh nghiệm
Không đáng một đồng chinh.
Ta cứ luôn lầm lỗi
Trên con đường ái tình.

Mà người yêu kinh nghiệm
Sẽ là anh chồng tồi.
Cứ thử đi, sẽ biết.
Sau này cấm trách tôi.

Đấy là chưa nói chuyện,
Hơn mọi cái trên đời,
Tình yêu luôn có số.
Trời định sẵn cho người.

Để chứng minh điều ấy,
Tôi xin kể chuyện này.
Chuyện có thật, hơn thế,
Được kiểm chứng xưa nay.

* Nghe nói ít người đẹp
Bằng công chúa Tiên Dung,
Đẹp nghiêng nhà, xiêu cửa,
Con một vị vua Hùng.

Thế mà nàng, thật tiếc,
Quyết định chẳng lấy chồng,
Để suốt ngày du ngoạn
Trên hồ và trên sông.

Theo cách nói hiện đại
Của một vài chị em,
Tức là đẹp, sống thế
Cho con trai nó thèm.

Mà rồi thích du ngoạn
Thì đi Tây, đi Tàu,
Chứ sông nước chán chết,
Một mình thì hơi đâu.

Thời ấy ở Chử Xá,
Thuộc Hưng Yên ngày nay,
Có cha con nhà nọ
Sống cơm cháo qua ngày.

Con là Chử Đồng Tử,
Cha là Chử Cù Vân.
Cha con thương nhau lắm,
Dẫu sống cảnh thanh bần.

Họ làm nghề chài lưới.
Sau một vụ cháy nhà,
Còn lại chỉ chiếc khố
Cho con và cho cha.

Nghĩa là khi cha mặc,
Anh con phải ở truồng,
Cho nên muốn ra phố
Đành chờ khi đêm buông.

Phải công bằng mà nói,
Ta thật sướng ngày nay.
Cơm ăn những ba bữa,
Quần áo mặc cả ngày.

Tiếp: Ông bố bệnh nặng,
Trước khi chết dặn con:
Con để khố mà mặc,
Chứ không được đem chôn.

Chử Đồng Tử, không nỡ
Để bố chết lõa lồ,
Nên chiếc khố duy nhất
Đã bị chôn xuống mồ.

Ở quê tôi, xin nói,
Tức Diễn Châu, dẫu nghèo,
Mọi cái của người sống
Khi chết phải chôn theo.

Hai cụ tôi vì vậy,
Đã gần chục năm nay,
Không chịu mặc đồ mới,
Không cho mua dép, giày.

Vậy là Chử Đồng Tử
Không có gì che người.
Đêm mới đi câu cá,
Ngày phơi nắng giữa trời.

Nửa người dưới ngập nước,
Còn nửa trên ở trần,
Khi tìm thuyền bán cá,
Hoặc lúc đói, xin ăn.

Nàng Tiên Dung ngày nọ,
Lại dong thuyền đi chơi,
Ngang qua làng Chử Xá,
Cờ và trống rợp trời.

Chàng thấy thế, hoảng sợ,
Lên bãi cát gần nhà,
Vùi sâu mình ở đó,
Chờ thuyền rồng đi qua.

Đúng là trời dun dủi,
Khi đi ngang chỗ này,
Nàng Tiên Dung muốn tắm,
Và thuyền dừng tại đây.

Kể ngày xưa cũng khổ,
Đến công chúa đi chơi,
Mà không có bồn tắm,
Vòi hoa sen, bể bơi.

Nên nàng sai người dựng
Một tường ngăn xung quanh,
Rồi tự self - service,
Múc nước dội người mình.

Ngẫu nhiên chỗ nàng tắm,
Trên bãi cát ven sông,
Lại đúng nơi chàng trốn,
Nằm dưới cát, tồng ngồng.

Tôi xin nhường bạn đọc
Tự hình dung điều này,
Vì tôi không đủ sức
Mô tả hết ra đây.

Chỉ một trai, một gái,
Không mảnh áo trên người.
Chắc họ ngạc nhiên lắm?
Hay ngược lại - vui cười?

Quả là tôi không biết.
Tôi chỉ biết Tiên Dung
Khi thấy Chử Đồng Tử,
Hơi thoáng chút thẹn thùng.

Rồi tĩnh tâm, nàng nói:
“Tôi định không lấy chồng,
Nhưng chắc trời định sẵn,
Chàng có lấy tôi không?”

Anh chàng kia, thật ngốc,
Lại từ chối lời mời.
May thời xưa phong kiến,
Không ai dám trái lời.

Vậy là thành chồng vợ.
Một cuộc tình mộng mơ.
Họ sống rất hạnh phúc,
Nghe nói tận bây giờ.

Ôi, cuộc đời trái khoáy!
Ôi, cay đắng tình duyên!
Một anh không có khố
Mà lấy được nàng tiên!

Còn ta, không nghèo đói,
Quần áo mấy tủ đầy,
Thế mà rồi ta ế.
Thật trớ trêu điều này.

Hay muốn kiếm được vợ,
Phải lõa thể và nghèo.
Nghe đồn ở Chử Xá
Có mấy chàng làm theo.

Tức là cởi quần áo,
Vùi trong cát bên sông.
Tiên Dung đâu chẳng thấy,
Chỉ muỗi đốt sưng mông.

Nghĩa là đường duyên phận
Trời mới là ông tơ.
Trời cho gì được nấy.
Vậy cứ chờ, cứ chờ.

58
Lấy được chồng đã khó,
Giữ chồng khó gấp đôi.
Để làm được chuyện ấy,
Hãy đọc truyện của tôi.

* Câu chuyện này ngắn gọn,
Cũng của Bồ Tùng Linh,
Không hề có ma quái,
Nhưng đọc vẫn thấy kinh.

Chuyện nói về nghệ thuật
Làm sao giữ được chồng
Cái thời xa xưa ấy
Khi mấy bà một ông.

Vốn dĩ hòa vi quí,
Muốn được sống bình yên,
Tôi là một chiến sĩ
Trên mặt trận nữ quyền.

Vì rất yêu phụ nữ,
Dẫu cũng một anh chồng,
Tôi thực sự muốn họ
Biết xỏ mũi đàn ông.

Vì thế, tuy buồn ngủ,
Vợ từ lâu đang chờ,
Tôi vẫn thức, chép lại
Câu chuyện này bằng thơ.

Xưa, chàng Hồng Đại Nghiệp,
Người gốc ở Yên Kinh,
Có vợ là Chu Thị
Đảm đang và rất xinh.

Họ sống thật hạnh phúc,
Như chim cu bên nhau
Cho đến ngày Đại Nghiệp
Lấy vợ lẽ - cô hầu.

Cô này tên Bảo Đới,
Nhan sắc loại bình thường,
Thế mà thật khó hiểu,
Lại được chồng yêu thương.

Thành ra bà vợ cả,
Tốt từ đầu đến chân,
Chiều chuộng chồng hết mực
Mà vẫn bị xa dần.

Trong khi ông hàng xóm
Cũng hai bà trong nhà,
Vợ cả luôn vui vẻ,
Chẳng bao giờ kêu ca.

Hơn thế, cô vợ bé
Trẻ trung và xinh tươi
Không được chồng yêu quí
Như vợ cả bốn mươi.

Chắc bà ta phải có
Cái bí quyết giữ chồng
Để tuổi già, kém sắc
Vẫn thu hút đàn ông.

Thế là nàng Chu Thị
Sang thỉnh giáo bà này.
Bà có tên Hằng Thị,
Kinh nghiệm và dạn dày.

Thế là than với khóc,
Chuyện phụ nữ với nhau,
Là chia sẻ kinh nghiệm
Là lời khuyên như sau:

“Một - Em cứ kệ nó,
Cho nó ngủ suốt ngày
Với cái con bé ấy,
Rồi nó sẽ chán ngay.

Phàm ở đời là thế,
Cứ cái gì quá thừa
Là trước sau cũng ngấy.
Về làm thế, nhớ chưa?”

Lập tức nàng Chu Thị,
Thay tiếng bấc, tiếng chì,
Luôn miệng dục Bảo Đới:
Lên giường với anh đi!

“Hai - Hằng Thị lại dặn,
Em về nhà từ nay
Vờ ăn mặc nhếch nhác,
Vờ làm lụng suốt ngày,

Để cho hắn xót vợ.
Em - vợ cả cơ mà.
Hắn sẽ bắt con bé
Thay em làm việc nhà!”

Mọi việc đúng như vậy.
Khoảng chừng một tháng sau:
“Hôm nay em và chị
Đi chơi chùa với nhau.

Nhớ ăn mặc thật đẹp,
Son phấn cũng chẳng sao.
Tối hắn sẽ mò đến,
Đóng cửa, đừng cho vào!”

Phải công nhận Hằng Thị
Nhà tư vấn đại tài.
Anh chồng tội nghiệp ấy
Ba đêm phải đứng ngoài.

Đêm thứ tư, may quá,
Anh ta được vào phòng,
Quên hết cả vợ bé,
Ân ái thật mặn nồng.

Và rồi sau, thành lệ,
Hàng ngày cứ bảy giờ
Là vào phòng vợ cả
(Kẻo đóng cửa) và chờ.

Qua truyện này, ta thấy
Rằng cuộc chiến giành chồng
Vô, vô cùng ác liệt
Dù thầm lặng, đúng không?

May thời ta, dân chủ,
Chỉ mỗi ông một bà
(Ấy là nói chính thức),
Nên gia đình thuận hòa.

Hy vọng các bà vợ,
Các ông chồng ngày nay
Rút ra được bài học
Trong cái cuộc chiến này.

Nhân tiện, xin được nói
Tôi là “người gia đình”,
(Family man), đúng thế,
Nhưng cứ nghĩ: Thực tình

Nếu pháp luật cho phép
Được lấy thêm mấy bà,
Thì tôi xin lấy trước,
Cam kết sống thuận hòa.

Hơn thế, tôi sòng phẳng,
Không để ai mất lòng.
Sưu thuế nộp đầy đủ,
Khỏi phải tranh giành chồng.

Tôi đề nghị Quốc Hội
Cái việc ấy nên bàn.
Năm ngoái, để tìm hiểu,
Tôi sang tận Iran.

Ở đấy, theo Hồi luật,
Đàn ông, thật khó tin,
Được phép lấy bốn vợ,
Thê thiếp đúng một nghìn.

Nhưng rồi tôi thất vọng
Thấy nước này đàn ông
Bỏ phí quyền của họ,
Vẫn một vợ một chồng.

Một bác tài cho biết
Rằng ở nước ông ta
Chỉ bốn người dũng cảm
Cưới nhiều hơn một bà.

Thật thế ư? Có thể
Iran, đàn ông,
Đẹp trai thì đẹp thật,
Nhưng yếu khoản làm chồng.

“Bốn vợ ư? - ông nói. -
Bốn vợ để làm gì?
Tôi chỉ muốn nửa vợ!”
Tin hay không thì tùy.

Cái ý tưởng “nửa vợ”
Nghe cũng thấy hay hay:
Đỡ sưu cao thuế nặng,
Lại chỉ gặp cách ngày.

Thế là tôi cụt hứng
Bỏ ý định lưu vong
Sang Iran sinh sống
Để có quyền làm chồng

Của bốn bà chính thức
Cùng một nghìn thiếp tỳ.
Thậm chí muốn nửa vợ -
Lại tin không thì tùy.

PS.
Câu chuyện này hư cấu
Của Facebook mà thôi,
Không phản ánh quan điểm
Và lập trường của tôi.

Tôi rào trước như vậy
Để tránh vợ hiểu lầm.
Mụ Vợ tôi, thú thật,
Rất kinh và rất thâm.

Cuối cùng, xin được chúc
Các bà giữ được chồng.
Giới mày râu cố gắng
Giữ được chất đàn ông.

59
Xưa, có cô gái nọ,
Nhà nghèo phải đứng đường.
Có một bà hoàng hậu,
Thấy thế, tỏ lòng thương.

Bà nhận làm con gái,
Đưa về sống trong cung,
Thành một nàng công chúa,
Danh giá đến tột cùng.

Khắp nơi, các hoàng tử
Tranh nhau cầu hôn cô.
Cô không thèm để ý,
Phải quay về, tẽn tò.

Mà cô, nàng công chúa,
Trước làm nghề đứng đường,
Giờ chẳng xinh hơn mấy,
Trí óc cũng bình thường.

Xưa nay luôn vẫn thế.
Vâng, vẫn thế xưa nay.
Và ta, dẫu khó chịu,
Phải chấp nhận điều này.

60
Đàn bà, đâu cũng vậy,
Phương Tây hay Á Đông
Luôn đòi hỏi nhiều cái
Ở một người đàn ông.

Còn đàn ông, ngược lại,
Cả ở Việt Nam ta,
Chỉ đòi hỏi một cái
Ở nhiều người đàn bà.

61
Có thể có phụ nữ
Không ngoại tình, vân vân.
Nhưng không có phụ nữ
Chỉ ngoại tình một lần.

62
Đàn ông hay ong bướm,
Đặc biệt khi về già,
Tôi thì khác, hẳn thế,
Thích phở hơn cơm nhà.

Vậy phải làm sao nhỉ?
Ly dị hay ly thân?
Hay sống chung với lũ?
Hay “giáo dục” dần dần?

Quả thật tôi không biết.
Nhưng có chân lý này:
Muốn nắm giữ hạnh phúc
Thì phải nới bàn tay.

Tất nhiên, nói thì dễ,
Đặc biệt là người ngoài.
Dẫu sao cũng nên thử,
Không được, chẳng chết ai.

63
Cái ta gọi không thể,
Suy cho cùng là điều
Ta chưa biết rõ lắm
Và không dám thử liều.

Sao lại biết không thể
Khi chưa thử sức mình?
Chẳng khác người chưa chết
Đã tự nguyện hy sinh.

Tôi luôn nghĩ như vậy,
Và thật lạ, điều này,
Giúp tôi đạt được cái
Tưởng rất khó trước đây.

PS
Cái được gọi “không thể”
Thường xuất phát từ người
Bất tài, thiếu kiên nhẫn,
Cộng thêm cái thói lười.

64
Chính trong lúc gian khổ
Và đầy rẫy khó khăn
Ta thường đạt được cái
Thực sự tốt và cần.

Điều ấy không lạ lắm,
Như tia chớp sáng ngời
Từ đám mây tối nhất
Đâu đó ở góc trời.

65
Giây phút khó khăn nhất
Trong mọi việc ta làm
Là khi phải quyết định
Nên làm hay không làm.

Nó cũng rất quan trọng,
Nhất là trong tình yêu.
Vượt qua giây phút ấy,
Mọi cái dễ hơn nhiều.

66
Mới chỉ được một nửa
Khi ta có quyết tâm.
Nửa khác mới quan trọng -
Làm việc ta quyết làm.

Quyết tâm và ý chí
Không nên nói với ai.
Cứ lặng lẽ mà tiến.
Tuyệt đối không thở dài.

67
Vĩ đại là những người
Đạt được cái vĩ đại.
Muốn đạt cái vĩ đại,
Phải quyết tâm hơn người.

68
Điều kiện cần và đủ
Để thành công trong thơ
Là cắn răng làm việc,
Không để ý thì giờ.

Ai nghĩ gì, mặc kệ,
Đường ta ta cứ đi.
Tuyệt đối không chờ hứng,
Tuyệt đối không muốn gì.

Với tôi, thêm điều kiện:
Phải có chai cô ca,
Bao Thăng Long đầu lọc
Và không ai trong nhà.

69
Đời có ba bồ chữ.
Cao Bá Quát lấy hai.
Thành ra chỉ còn một,
Không biết chia cho ai.

Thôi, tôi lấy một nửa.
Các bác chia với nhau
Nửa bồ chữ còn lại.
Cũng không ít lắm đâu.

70
Vui, kể người khác biết.
Buồn, giữ kín cho mình.
Đời không cần khuôn mặt
Chán và buồn của anh.

71
Khi đọc, người trẻ tuổi
Không hiểu, hỏi người ta.
Còn nhận xét, phê phán
Là việc của người già.

72
Bắt đầu bằng những việc 
Nhất thiết mình phải làm.
Sau chuyển sang những việc
Biết mình có thể làm.

Cuối cùng là phải thử
Những cái không thể làm.
Và điều quan trọng nhất
Đã muốn, nhất định làm.

73
Khó khăn và tai họa
Không mãi mãi kéo dài.
Ý chí và nghị lực
Có thể mãi kéo dài.

74
Hầu hết các trở ngại
Do tưởng tượng mà thôi.
Các trở ngại còn lại
Chỉ mang tính tạm thời.

75
Cách tốt nhất phụ nữ
Càng già càng được yêu
Là lấy nhà khảo cổ.
Họ chẳng đòi hỏi nhiều.

Chỉ bộ xương là đủ,
Nứt rạn vẫn hài lòng.
Hoan hô nhà khảo cổ
Một tấm gương làm chồng.

76
Công bằng ra mà nói,
Người hạnh phúc hơn nhiều
Là người có con cháu,
Không phải người đang yêu.

Yêu, rồi buồn, rồi cưới,
Lo nhà cửa, tiền nong,
Lo đẻ con, con ốm,
Cuối cùng mới thành công.

77
Người tài năng xuất chúng
Là những người bình thường
Cộng thêm chút kiến thức
Và nghị lực phi thường.

78
Cái đích của cuộc sống
Với người tốt, thông minh,
Không phải là hạnh phúc,
Mà giá trị đời mình.

Hay nói theo cách khác,
Không phải nhận được gì,
Mà dấu ấn để lại
Trên đường đời đã đi.

79
Nhà thơ thích hội thảo,
Lên đài và ti-vi
Để đánh bóng tên tuổi,
Thơ thường không ra gì.

Không lạ lắm điều ấy.
Luật bù trừ - Nhà thơ
Yếu khả năng sáng tạo,
Nên phải lo pờ - rờ (PR).

Tương tự, thiếu ý tưởng
Và cái đầu thông minh,
Họ viết rất rối rắm,
Lừa đời và lừa mình.

80
Chắc không phải vô cớ
Câu đùa trong dân gian:
Lấy chồng, không được lấy

Loại nửa ông, nửa thằng,
Giỏi văn nghệ, đồng bóng,

Còn nhà thơ, xin lỗi,
Tôi cũng là nhà thơ,
Bắt người ta chịu trận,
Nghe thơ mình hàng giờ.

Chưa nói chuyện ít tắm,
Đầu tóc luôn bù xù,
Miệng nồng nặc mùi rượu,
Trong túi không một xu.

Lại thêm tội háu gái,
Ngộ nhận mình thiên tài,
Cố tỏ ra lập dị,
Một năm viết vài bài…

Dân gian nghĩ thế đấy,
Làm tôi sợ hết hồn,
Viết thơ, nhưng dấu nhẹm
Đã bốn mươi năm tròn.

Giờ có thằng Facebook
Nên mọi người cũng biết
Hóa ra cũng thơ phú,
May thơ không quá tồi.

81
Người khôn, trong mọi chuyện,
Đều tính trước đường lui.
Đừng vội vã cưa, chặt
Cành cây mình đang ngồi.

82
Người ta muốn ta sợ.
Vậy thì ta đừng sợ.
Khi nỗi sợ không còn,
Không có gì để sợ

83
Cứ đều đều mà tiến.
Vội vã mà làm gì.
Cái gì đến sẽ đến.
Cái gì đi sẽ đi.

84
Không thể im lặng mãi,
Không thể lo sợ mãi,
Thế mà rồi chúng ta
Im và lo sợ mãi.

85
Người ta vượt đèn đỏ
Để tiết kiệm mấy giây,
Về nhà ôm điện thoại
Buôn chuyện gần nửa ngày.

86
Khoa học giúp thu hẹp
Khoảng cách các thiên hà,
Biến trái đất rộng lớn
Bé nhỏ như ngôi nhà.

Thế mà buồn, khoảng cách
Giữa người với con người,
Như nhiều nghìn năm trước
Vẫn xa vời, xa vời.

Con người nhờ khoa học,
Có thể thành văn minh,
Nhưng nó chưa thắng nổi
Bản năng ác của mình.

87
Ngoại tình và đút lót...
Còn ta, trắng trợn im,
Nghe chúng khoe chúng tốt.

88
Thực sự ta không biết
Mình là loại người nào
Chừng nào chưa thử thách
Mình vượt khó ra sao.

89
Ta thành đạt trong đời
Chưa hẳn là hạnh phúc.
Nhưng chính nhờ hạnh phúc,
Ta thành đạt trong đời.

90
Từ ngàn xưa đã vậy,
Ta, con người, bao giờ
Cũng nghĩ thế hệ trước
Tốt đẹp hơn bây giờ.

Thực ra thường ngược lại.
Vì sao? Vì chúng ta
Chỉ muốn nhớ cái tốt
Và quên cái xấu xa.

91
Nếu muốn có hạnh phúc,
Hãy gắn bó đời anh
Với một mục đích tốt,
Rồi cùng nó đồng hành.

92
Cái khó của người dạy
Là phải dạy làm sao
Để người học muốn học.
Không quan trọng cách nào.

Cũng vậy, người chữa bệnh,
Việc quan trọng hàng đầu
Là giúp mọi người tránh
Không mắc bệnh, ốm đau.

93
Phải rút ra bài học
Từ sai lầm của người,
Nếu không, ta lặp lại,
Mà lặp lại suốt đời.

94
Duy nhất giúp cuộc sống
Tồn tại ở đời này
Là cái ta chưa biết,
Cái bất ngờ hàng ngày.

95
Chúng ta, người, ông chủ,
Có thể học rất nhiều
Từ một con chó nhỏ
Chúng ta nuôi, và yêu.

Mỗi buổi sáng tỉnh dậy,
Nó dạy ta yêu đời
Bằng các trò của nó,
Ngộ nghĩnh và buồn cười.

Nó giúp ta trân trọng
Những việc nhỏ hàng ngày,
Như đi dạo cùng nó,
Hay ngồi nghỉ dưới cây.

Và quan trọng hơn cả,
Qua đôi mắt long lanh,
Nó dạy ta nhẫn nhục,
Tình bạn, lòng trung thành.

96
Đừng lấy đi hy vọng
Của ai đó, bởi vì
Có thể ngoài hy vọng,
Họ chẳng còn cái gì.

97
Bố mẹ mà tâm nguyện
Suốt đời lo cho con,
Cũng có nghĩa là họ
Suốt đời làm hại con.

98
Phần nhiều là vô bổ
Cái khôn của người già.
Nó chỉ dạy thận trọng
Và trói buộc chúng ta.

99
Người đàn ông có thể
Tha hết cho vợ mình
Trừ việc đã ngu ngốc,
Còn tỏ ra thông minh.

100
Không ít người thú thật,
Đừng cho họ là gàn,
Rằng làm họ phát ốm
Là thức ăn an toàn.

Tôi cũng thấy phát ốm
Vì phải nghe hàng ngày
Các bác sĩ căn dặn

Phải thế này, thế này… 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét