Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Em Chỉ Là Mây - Vũ Hoàng Chương

Lờ lững sông Seine mắt mở choàng 
Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang 
Bỗng dưng tròn bóng... Ôi ngàn thuở 
Vân-Muội tình si đã gặp Hoàng! 
Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa! 
Em vẫn là mây tự kiếp xưa. 
Trời xám Paris thu nặng trĩu 
Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa? 
Chợt gió thay chiều, sao đổi ngôi, 
Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi! 
Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm; 
Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi. 
Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân 
Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân. 
"Khoan hò..." Giọng hát buồn thê thiết; 
Ai nhớ nhung gì, Vân hỡi Vân? 
Em bảo: Rồi trăng lặn một mình 
Thì mây lại nối kiếp phiêu linh. 
Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu, 
Mà đá-thuyền-quyên vốn nặng tình. 
Thạchđdầu ngơ ngẩn bóng mây trôi 
Thiết-tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi. 
Anh ạ, Paris toàn sắt đá; 
Lòng đau, Sắt nọ Đá này thôi! 
Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men 
Lá rơi vàng kín mặt sông Seine. 
Hồn anh sẽ đọng dài trên lá 
Để giúp em màu đan áo "len". 
Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này 
Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây? 
Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh 
Đôi bạn tung trời sát cánh bay. 
[ Rome 1959 ]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét