Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Duyên Mùa Tận Thế - Vũ Hoàng Chương

Giây khắc trầm tư loạn dáng màu 
Trời ơi -- Hồn Cả nghẹn thương đau 
Thế gian đương tự tay đào huyệt 
Địa phủ gần kia -- lửa vạc dầu. 
Bốn phương bể héo non nhầu 
Đông tan Đoài vỡ, tinh cầu ngửa nghiêng 
Nằm đây u uất đài thiêng 
Dư ba gợn đắng niềm riêng một người. 
Thiên lương quằn quại giữ màu tươi 
Thể chất còn thoi thóp nhạc trời 
Dạo xứ phân tranh mùa hỗn độn 
Biết lòng ta vẹn, nhé Xa Khơi! 
Lệ tuôn vòm khói châu rơi 
Cũng hoài như ngọc vang cười thác men 
Sóng chai cựa dáng hoa đèn 
Môi nào thuộc, mắt nào quen, ta chờ! 
Đợi ai về ngự sáng ngai Thơ 
Người bạn đầu tiên thuở bấy giờ 
Ước cũ: tái sinh ngày tận thế 
Tìm nhau cùng nối mộng ban sơ. 
Cánh bằng siêu thoát hư vô 
Sau lưng bỏ sụp cơ đồ trần gian 
Ngẩng lên: Nàng vẫn hồng nhan 
Đê mê ánh bút hương đàn chầu quanh. 
Chừ đây Trái Đất vỡ tan tành 
Em đã về kia gặp lại anh 
Nụ chúm nhung đào tươi lửa bấc 
Thu ba nồng rượu khóe long lanh. 
Phù du trọn cuộc viễn hành 
Trăng tà treo đỏ, mây thành chắn ngang 
Trầm luân vụn đá phai vàng 
Bước ra ngoài giấc mơ màng đón nhau. 
Thôi mặc Thời Gian liệng Trái Sầu 
Gác tai ngựa hí cuốc gào đau 
Dang tay trở gót về Nguyên Thủy 
Rào kín vườn xưa khép cánh lầu. 
Đôi ta dựng một Thiên cầu 
Bể xanh vĩnh viễn nương dâu đời đời 
Tiền sinh ôn việc đổi dời 
Xiết bao ngời vực... Kiếp người đó ư?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét