Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Ngựa báo thù hươu

Ngựa báo thù hươu - Le cheval s'étant voulu venger du cerf

De tout temps les Chevaux ne sont nés pour les hommes. 
Lorsque le genre humain de gland se contentait, 
Ane, Cheval, et Mule, aux forêts habitait; 
Et l'on ne voyait point, comme au siècle où nous sommes, 
Tant de selles et tant de bâts, 
Tant de harnois pour les combats, 
Tant de chaises, tant de carrosses, 
Comme aussi ne voyait-on pas 
Tant de festins et tant de noces. 
Or un Cheval eut alors différent 
Avec un Cerf plein de vitesse, 
Et ne pouvant l'attraper en courant, 
Il eut recours à l'Homme, implora son adresse. 
L'Homme lui mit un frein, lui sauta sur le dos, 
Ne lui donna point de repos 
Que le Cerf ne fût pris, et n'y laissât la vie; 
Et cela fait, le Cheval remercie 
L'Homme son bienfaiteur, disant: Je suis à vous; 
Adieu. Je m'en retourne en mon séjour sauvage. 
- Non pas cela, dit l'Homme; il fait meilleur chez nous: 
Je vois trop quel est votre usage. 
Demeurez donc; vous serez bien traité. 
Et jusqu'au ventre en la litière. 
Hélas! que sert la bonne chère 
Quand on n'a pas la liberté 
Le Cheval s'aperçut qu'il avait fait folie; 
Mais il n'était plus temps : déjà son écurie 
Etait prête et toute bâtie. 
Il y mourut en traînant son lien. 
Sage s'il eût remis une légère offense. 

Quel que soit le plaisir que cause la vengeance, 
C'est l'acheter trop cher, que l'acheter d'un bien 
Sans qui les autres ne sont rien.

Bản dịch : Tú Mỡ

Ngựa há phải sinh cho người vỗ 
Thuở người còn ở lỗ ăn lông 
Ngựa, lừa, la, vẫn chạy rông 
Tự do sinh sống ở trong cõi rừng 
Khác thời ta, chưa từng ai thấy 
Bao bộ đồ thắng đái yên cương 
Đồ trang bị ngựa chiến trường 
Nghênh ngang xa giá, chật đường song loan 
Cũng ít thấy liên hoan khánh tiết 
Chẳng liên miên yến tiệc xa hoa 
Một con Tuấn mã ngày xưa 
Với Hươu có sự bất hòa chấp tranh 
Chỉ vì Hươu phóng nhanh như gió 
Ngựa chạy không kịp nó, ức tình 
Ghen hơi tức khí đua ganh 
Phải van người giỏi giúp mình ra tay 
Người thuận giúp mắc ngay hàm thiếc 
Nhảy lên lưng, cứ riết ra roi 
Không còn cho ngựa nghỉ ngơi 
Kỳ cho Hươu bị bắt, rồi bỏ thây 
Xong việc, Ngựa ơn thầy đa tạ 
Nói: "Một lòng một dạ từ đây 
Cáo từ, xin hãy chia tay 
Bây giờ tôi lại xin quay về ngàn" 
Người rằng: "Hãy khoan khoan, không được! 
Ở nhà ta sung túc đâu bằng 
Dùng mi ta rõ khả năng 
Ở đây mi được chăm bằng thỏa thuê 
Máng cỏ nõn đầy kề ngang miệng 
Ổ rơm êm phủ đến tận hông" 
Than ôi! Nô lệ vào tròng 
Ấm no mà chẳng thong dong sướng gì? 
Ngựa mới biết hành vi quá dại 
Muộn quá rồi, đã cái chuồng đây 
Chết đi còn kéo lê dây 
Nếu khôn, hận nhỏ trước đây sá gì! 

Báo được thù tuy dạ hả hê 
Trả bằng giá đắt, dại nên chê 
Tự do đã mất khôn mua chuộc 
Của khác thôi còn quí giá chi!

(Nguồn: Ngụ ngôn chọn lọc La Fontaine, NXB Văn học, 1985)

Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện

Thuở loài người ăn sồi để sống 
Thì ngựa, lừa cũng giống nai, hươu 
Tự do rừng rậm sớm trưa 
Yên cương ngựa trận, xe lừa có đâu 
Mà yến tiệc sang giàu cũng ít 
Nhưng Ngựa kia lại ghét Nai rừng 
Nai nhanh hơn Ngựa vô cùng 
Ngựa cố sức đuổi, nhưng không kịp nào 
Ngựa đến người yêu cầu giúp đỡ 
Thắng yên cương, Ngựa chở trên lưng 
Đuổi Nai chạy mãi không ngừng 
Rốt cuộc đuổi kịp Nai rừng mạng toi 
Xong việc Ngựa đưa lời cảm tạ 
Và xin về hoang dã chốn xưa 
Nhưng người từ chối, vỗ về: 
- Ở đây đi Ngựa, sớm trưa cùng người 
Tôi thấy chú là loài hữu dụng 
Ở với tôi ăn uống ngon lành 
Bây giờ Ngựa biết lỡ lầm 
Miếng ngon đâu sánh được bằng tự do 
Ngựa hối dại, nhưng giờ quá trễ 
Chuồng xây xong khó thể ra về 
Yên cương đeo mãi đến già 
Chỉ vì một chút bất hòa cùng Nai 
Trả được thù có vui chăng nữa 
Cũng không bằng mất sự tự do 
Tự do là tài sản to 
Dù cho đổi lấy vàng kho không màng

(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét