Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Chương 23 - Thuở ấu thơ

Tin sét đánh như làn sấm chớp
Vượt không gian và vượt thời gian
Lắng tai nghe tiếng kinh hoàng
Ruột đau đòi đoạn, hai hàng châu sa
*
Còn đâu nữa bút ngà ý thép
Người còn đâu làm đẹp non sông 
Từ đây mất một ân công
Trọn đời vì nước không lòng riêng tư
*
Trước hương án cúi đầu khấn lễ
Càu Phật Trời tế độ siêu thăng
Hồn thiêng ở chốn suối vàng
Mau mau tìm đến thiên đàng nghỉ ngơi
*
Ân nghĩa đó muôn đời ghi tạc
Tình sâu kia đến thác không quên
Kiếp nầy chưa kịp đáp đền
Dạy con đốt đuốc chong đèn kiếp sau
*
Kể từ đãy Ngọc Dao cương quyết
Dạy cho con điều thiệt lẽ hay
Đêm đêm kinh sử dồi mài
(2280) Ân sâu vẫn nhớ, nghĩa dày vẫn ghi
*
Sống trong cảnh rừng sâu biển rộng
Giúp hồn người hiển lộng ngàn khơi
Tư Thành từ lúc chào đời
Ghe thuyền là bạn, núi đồi là quê
*
Trong sương sớm tư bề lặng lẽ
Ánh dương hồng vừa hé hào quang
Lung linh sóng nước nhịp nhàng
Thuyền câu thấp thoáng giữa ngàn trùng khơi
*
Gom sức sống, mộng đời lay chuyển
Nếm gian lao, rèn luyện tâm hồn
Sương khuya, giông bão không sờn
Sá gì gió táp mưa đơn lạnh lùng
*
Trưa nắng dữ lên rừng hái trái
Vượt đồi non chạy nhảy tung tăng
Sớm quen biển rộng mây ngàn
Núi rừng không thể che hàng mi cong
*
Đêm đèn sách theo dòng tư tưởng
Mẹ cùng con chí hướng luyện rèn
Trước mong học hỏi thánh hiền
(2300) Sau đem tài sức đáp đền ân xưa
*
Đàn chim én thoi đưa mấy lượt
Đóa mai vàng cánh mượt đòi phen 
Ngôi cao giờ đã xây nền
Trong yên ngoài ổn vững bền triều ca
*
Hoàng Thái hậu sợ ma sợ quỷ
Mở từ tâm bố thí dân lành
Rủ lòng nhìn nhận Tư Thành
Đem về cung điện học hành dưỡng nuôi
*
Từ thơ ấu buồn vui không tỏ
Mẹ vẫn thường to nhỏ khuyên răn
Chớ đem tâm sự phân trần
Phơi bày mộng ước, lảnh phần họa tai
*
Theo gió thoảng lời bay vạn nẻo
Từ phương xa mây kéo về gần
Tránh sao gió tạt mưa vần
Đêm ngày học hỏi, chẳng cần lợi danh
*
Về cung điện được canh được giữ
Được ấm no, giấc ngủ yên lành
Sương khuya, đèn sách, trăng thanh
(2320) Thiên nhiên bè bạn, học hành giải khuây
*
Một chiều xuân gió hây hây thổi
Ánh dương hồng le lói trên sông
Muôn 'sao' lấp lánh theo dòng
Soi miền thôn dã, suối lòng trào dâng
*
Một hình bóng chập chờn sóng nước 
Đang ngồi vo gạo vóc bên sông
Tóc dài phủ mái lưng ong
Bàn tay thon nhỏ, mày cong đen huyền
*
Thêm khóe miệng cười duyên mộng ảo
Làn mắt xanh như tháo lồng son
Cánh chim bay lượn đầu non
Lăn tăn sóng nước như còn luyến lưu
*
Tư Thành thấy tâm tư xao động
Cơ hồ như tiếng trống tình yêu
Ý thơ sóng nước thủy triều
Cuộn dâng theo nhịp bước đều con tim
*
Một ý nghĩ đang tìm lối mở
Buột miệng trêu tiên nữ bên sông
''Trời mơ, gạo trắng, nước trong
(2340) Mến người, mến cảnh, nghe lòng mến thêm...''(95)
*
Câu lơ lửng giữa thềm ướm hỏi
Trong mơ hồ, gió thổi mây bay
Càng thêm ngơ ngẩn ngất ngây
Khi cô gái nhỏ ngẩng mày nhìn ông
*
Trông ánh mắt, nghe lòng rung động
Chưa định hồn bổng lắng tai nghe :
''Cát lầm, gió bụi, bờ tre
Lo đời, lo nước, lo bè... luôn cho'' (96)
*
Câu đối đáp làm ngơ ngẩn dạ
Chứng tỏ người chí cả sâu xa
Lại thêm nhan sắc mặn mà
Nói năng nhỏ nhẹ, đúng là thiên kim
*
Nào ai biết lương duyên tiền định
Phượng với Rồng vỗ cánh bay xa
Đấp xây cho nước cho nhà
Thăng Long sáng rực một tòa nước Nam
*
Giờ còn nghĩ non Lam núi thẩm 
Nhớ ngày xưa tay lấm chân bùn
Yêu thương giữ chặt trong lòng
(2360) Đợi khi nắng ấm mây hồng xe duyên

(95) Tư Thành đã ướm hỏi cô gái bằng câu : Gạo trắng, nước trong, mến cảnh, mến người cùng mến cả...
(96) Cô gái là Nguyễn Thị Huyền, con gái thứ hai của quan Thái Bảo Nguyễn Đức Trung, sau nầy là Hoàng Hậu của vua Lê Thánh Tông tức Tư Thành, trả lời như sau : Cát lầm gió bụi, lo đời lo nước hãy lo cho...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét