NGƯỜI GIEO MẠ
VICTOR HUGO
Chiều chợt đến ánh tà dương dần tắt
Cổng vào làng , vàng vọt nắng hoàng hôn
Người nông phu còn bao nhiêu bận rộn
Ngày hết rồi công việc vẫn chưa xong
Đêm xuống thấp ; màng đen dần bao phủ
Bên luống cày đất vỡ trắng như bông
Tay cụ già vung ra từng hạt giống
Mong mùa sau lúa chín nở đầy đồng
Dáng người cao khẳng khiu và sạm nắng
Lòng thương yêu mảnh đất đã cày sâu
Niềm tin tưởng thấm dần vào mạch máu
Vào công lao khó nhọc đã bao ngày
Bàn tay ông rải đều từng hạt giống
Rất nhịp nhàng như tiếng hát ầu ơ
Rồi nắm lại , vung ra , rồi nắm lại
Tới và lui trên thửa ruộng xa mờ
Hoàng hôn đến , màng đêm buông đôi cánh
Trong hoang vu nghe có tiếng thì thào
Rồi vương đến muôn vì sao lấp lánh
Cánh tay người gieo mạ vói trời cao .
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
LE SEMEUR
VICTOR HUGO
C'est au moment crépusculaire
J'admire, assis sous un portail
Ce reste de jour dont s'éclaire
La dernière heure de travail.
Dans les terres, de nuit baignées
Je contemple, ému les haillons
D'un vieillard qui jette à poignées
La moisson future aux sillons.
Sa haute silhouette noire
Domine les profonds labours
On sent à quel point il doit croire
A la fuite utile des jours.
Il marche dans la plaine immense
Va, vient, lance la graine au loin,
Rouvre sa main et recommence
Et je médite, obscur témoin ;
Pendant que, déployant ces voiles
L'ombre, ou se mêle une rumeur,
Semble élargir jusqu'aux étoiles,
Le geste auguste du semeur
VICTOR HUGO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét