PAUL VERLAINE (1844 - 1896)- Nhà thơ Pháp
|
Tên đầy đủ: Paul-Marie Verlaine
Sinh:30 tháng 3 năm 1844 tại Metz.
Mất: 08 tháng 1 năm 1896 tại Paris
Là một trong những nhà thơ lớn nhất của Pháp ở thế kỷ XIX, được xem như ông tổ của phong trào thơ tượng trưng và là người sáng tạo nghệ thuật thơ mới, phục hồi mối liên hệ với thơ ca dân gian, giữ gìn truyền thống nghệ thuật của thơ ca Pháp.
Tác phẩm có rất nhiều, bao gồm cả văn và thơ. Tập thơ nổi tiếng nhất của ông là “Romances sans paroles”(Khúc lãng mạn không lời,1874) và tập thơ này được xem như một tuyên ngôn của phong trào.
Bài 1 : Mưa khóc trong lòng
Paul-Marie Verlaine
Mưa nhẹ rơi trên phố...
(Arthur Rimbaud)
Mưa nhỏ lệ hồn tôi
Cũng là mưa trên phố
Có điều gì buồn khổ
Thấm đẫm ướt tim người.
Ôi! Tiếng mưa thánh thót
Trên mặt đất, mái nhà
Cho con tim ray rứt
Theo khúc hát mưa qua.
Mưa khóc không duyên cớ
Trong trái tim rã rời
Nào có ai phụ bạc
Mà tang lòng khôn vơi.
Có gì hơn đau khổ
Mà chẳng biết vì đâu
Không tình yêu thù hận
Sao lòng đầy khổ đau.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Il pleure dans mon coeur
II pleut doucement sur la ville...
(Arthur Rimbaud)
Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur?
Ô bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits!
Pour un coeur qui s'ennuie
Ô le chant de la pluie!
Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s'écoeure.
Quoi! nulle trahison?...
Ce deuil est sans raison.
C'est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine!
2 ) Bài 2 : Thu ca
Paul-Marie Verlaine
Tiếng ngân dài nức nở.
Buông ra từ vĩ cầm.
Từ mùa thu vang âm.
Trái tim tôi nhức buốt.
Qua tiếng tơ não nuột.
Mang giai điệu trầm trầm.
Mọi thứ làm nghẹt thở.
Gây nhợt nhạt xanh xao.
Khi chuông giờ điểm tiếng.
Tôi bâng khuâng hồi tưởng.
Về những ngày xa xưa.
Chợt rơi trào nước mắt.
Tôi bước đi thơ thẩn.
Giữa cơn gió tơi bời.
Để mình buông theo gió
Qua khắp nơi đây đó.
Như thể
Lá vàng rơi.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Chanson d’automne
Paul-Marie Verlaine
Les sanglots longs
Des violons
De l'automne
Blessent mon cœur
D'une langueur
Monotone.
Tout suffocant
Et blême, quand
Sonne l'heure,
Je me souviens
Des jours anciens
Et je pleure
Et je m'en vais
Au vent mauvais
Qui m'emporte
Deçà, delà,
Pareil à la
Feuille morte
0 nhận xét:
Đăng nhận xét