WILLIAM SHAKESPEARE (1564 - 1616) - ANH |
Sinh:23.04. 1564 - Mất:23.04.1616
Nơi sinh: tại thị trấn Statford-upon-Avon ở nước Anh
Kịch tác gia và đại thi hào. Thiên tài trác tuyệt của nền văn chương Anh quốc.
Tác phẩm: Gồm có 38 vở kịch và các tác phẩm thơ như sau:
- Venus and Adonis (Vệ Nữ và Adonis, 1592, thi phẩm dài 1194 câu )
- The Rape of Lucrece (Nàng Lucrece bị hãm hiếp,1593, thi phẩm dài 1885 câu)
- Tập thơ Sonnet gồm 154 bài (Sáng tác từ 1592 – 1598)
- The passionate Pilgrim (Người hành hương thành tâm, gồm 14 bài, 1599)
- The Phoenix and the Turtle (Chim phượng hoàng và chim cu gáy(1601)
- A love’s complaint (Lời oán trách của người yêu,1591)
LỜI PHÁN QUYẾT TÌNH YÊU CỦA THẦN VỆ NỮ
WILLIAM SHAKESPEARE
Kể từ khi chàng đi vào quá vãng
Ta sẽ phán quyết Tình yêu thành cả nghĩa mai sau
“Nó sẽ biết chăm lo từ nuối tiếc buồn đau
Biết chờ đợi với cả lòng ghen sợ
Nó sẽ đi vào trái tim muôn thuở
Bằng vẻ ngọt ngào êm dịu thuở đầu tiên
Nhưng để rồi sẽ phai nhạt lãng quên
Sẽ vô vị vào cuối hồi chung cuộc
Nó không còn định giá bằng nhau như trước
Mà biết phân ra thành cao thượng - thấp hèn
Dẫu niềm vui tình ái có mông mênh
Cũng không thể sánh bằng nỗi đau khổ hận
Nó sẽ giả dối, điêu ngoa, lọc lừa, biển lận
Đầy phản trắc mưu mô, đầy biến đổi khôn lường
Vừa nở ra như một cánh lộc non
Đã bị gió làm héo ngay phút chốc
Nó tàn phá như cặn bình rượu độc
Mang hương mật thơm tho nhưng lừa phỉnh hại người
Khiến thân thể trong lành đầy sinh lực vui tươi
Phải còm cõi khô hao gầy yếu nhất
Nó bắt kẻ thông thái lặng câm để nhường lời đường mật
Cho đứa đần ngu được khoác lác ba hoa
Giữa cõi đời nó núp bóng kiêu sa
Vừa keo kiệt, vừa buông tuồng phóng đãng
Nó sẽ dạy cho thế kỷ già nua đang ép mình tù hãm
Biết đặt chân lên bệ giá đo lường
Khiến đôi mắt trợn trừng của những kẻ bất lương
Phải dịu xuống , phải khoan hòa bình lặng
Nó sẽ biến kẻ giàu trở thành tay trắng
Nhường của kho cho những kẻ hàn vi
Nó sẽ băng mình qua ảo vọng cuồng si
Vừa giận dữ vừa ôn hòa xuẩn ngốc
Nó khiến tuổi thanh xuân phải rũ tàn cô độc
Hóa già nua không còn biết ước mơ
Khiến bậc lão thành ra dạng trẻ ngây thơ
Biết hờn dỗi , biết vui mừng hò hẹn
Nó sẽ mang mối hoài nghi vĩnh viễn
Dẫu không có nguyên nhân để lo sợ nghi ngờ
Trước điều bất an lại bình thản vô tư
Nó vừa khoan thứ bao dung vừa khắt khe gay gắt
Nó lừa dối mà như chân thành nhất
Vừa dễ dạy ngoan hiền vừa bướng bỉnh khó thương
Nó biến kẻ non gan thành dũng cảm phi thường
Người can đảm trở thành tên hèn nhát
Nó là nguyên nhân của chiến tranh bạo ác
Là cội nguồn của thảm khốc tai ương
Nó gieo mối bất đồng giữa bố và con
Nó mãi mãi bắt trái tim lệ thuộc
Làm nô lệ cho niềm mơ nỗi ước
Khi chưa được thỏa tình, khi chưa toại lòng yêu
Nó sẽ như chất mồi khô bùng lên ngọn lửa thiêu
Vừa nhạy bén vừa tỏa lan hừng hực
Từ cái chết mở đầu gây tình yêu thổn thức
Tình của tôi bị hủy diệt vùi chôn
Cõi thiên đường đã ngập bóng hoàng hôn
Tình đẹp nhất đã trôi vào tâm tưởng
Nên hết rồi những niềm vui ân thưởng
Cho tình yêu còn lại để nghìn sau ”…
HUỲNH VĂN VĨNH
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
THE PROPHECY OF LOVE
WILLIAM SHAKESPEARE
'Since thou art dead, lo! here I prophesy,
Sorrow on love hereafter shall attend:
It shall be waited on with jealousy,
Find sweet beginning, but unsavoury end;
Ne'er settled equally, but high or low;
That all love's pleasure shall not match his woe.
'It shall be fickle, false, and full of fraud,
Bud and be blasted in a breathing-while;
The bottom poison, and the top o'erstraw'd
With sweets that shall the truest sight beguile:
The strongest body shall it make most weak,
Strike the wise dumb and teach the fool to speak.
'It shall be sparing and too full of riot,
Teaching decrepit age to tread the measures;
The staring ruffian shall it keep in quiet,
Pluck down the rich, enrich the poor with treasures;
It shall be raging mad, and silly mild,
Make the young old, the old become a child.
'It shall suspect where is no cause of fear;
It shall not fear where it should most mistrust;
It shall be merciful, and too severe,
And most deceiving when it seems most just;
Perverse it shall be, where it shows most toward,
Put fear to valour, courage to the coward.
'It shall be cause of war and dire events,
And set dissension 'twixt the son and sire;
Subject and servile to all discontents,
As dry combustious matter is to fire:
Sith in his prime Death doth my love destroy,
They that love best their love shall not enjoy.'
*Trích “Venus and Adonis” của W.Shakespeare, xuất bản năm 1593. Đoạn trích này có 30 câu (từ câu 1135 – câu 1164) trong tổng số 1194 câu của thi phẩm.
Sau đây chúng tôi tiếp tục giới thiệu thêm một số bài thơ khác của ông:
XIN ĐỪNG NGHI
W. Shakespeare
Em có thể nghi những ngôi sao là lửa
Mặt trời kia có thể đổi xoay chiều
Cả sự thật có thể thành giả dối
Nhưng đừng nghi tấm lòng của anh yêu.
HUỲNH VĂN VĨNH - Hoàng Nguyên Chương
NEVER DOUBT
W. Shakespeare
Doubt thou the stars are fire ;
Doubt that the sun doth move ;
Doubt truth to be aliar ;
But never doubt I love .
(*) Bốn câu thơ trên trích trong tác phẩm kịch”HAMLET “(Lời thư của hoàng tử Hamlet gởi cho quận chúa Ophelia ). Khổ thơ không có đề. Đầu đề là do người dịch đặt.
SỰ GIÀU CÓ CỦA TÌNH YÊU (*)
W. Shakespeare
Khi vận mệnh và mắt người ruồng bỏ
Anh cô đơn buồn sống kiếp hẩm hiu
Trời giả ngơ giả điếc, mặc lời kêu
Anh tự xét và rủa nguyền số phận
Anh cũng muốn giàu hơn nguồn hy vọng
Được đề cao, nhiều bạn tốt như ai
Khát trí năng, khát nghệ thuật danh tài
Mong đón nhận những thứ mình thua thiệt
Nhưng ý đó bị chính anh khinh miệt
Khi anh nghĩ về em qua số phận của mình
Như sơn ca trỗi dậy buổi bình minh
Hót dâng tặng cửa thiên đường rạng rỡ
Với vị ngọt tình em là của kho để nhớ
Dẫu đem đổi đời vua anh cũng bỏ xem khinh.
HUỲNH VĂN VĨNH - HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
THE WEALTH OF LOVE (*)
( SONNET 29 )
W. Shakespeare
When, in disgrace with fortune and men’s eyes
I all alone beweep my outcast state,
And trouble deaf heaven with my booless cries,
And look upon myself, and curse my fate,
Wishing me like to one more rich in hope,
Featur’d like him, like him with friends possess’d,
Desiring this man’s art and that man’s scope,
With what I most enjoy contented least;
Yet in these thoughts myself almost despising,
Haply I think on thee,- and then my state,
Like to the lark at break of day arising
From sullen earth, sings hymns at Heaven’s gate;
For thy sweet love remembered such wealth brings
That then I scorn to change my state with kings.
THƠ ANH SẼ CÒN ĐỌNG LẠI (*)
(Bài Sonnet thứ 60)
Như biển sóng hướng về bờ sỏi đá
Đưa chúng ta vội vã đến nơi cùng
Mỗi lượn trào thay đổi cả hình dung
Vẫn nỗ lực tiếp theo dòng tản mạn
Dẫu được sinh một lần trong ánh sáng
Vẫn trườn lăn thuần thục nhấp nhô hàng
Nhưng vành cong nhật thực xóa hào quang
Bởi thời gian ban món quà tàn hủy
Bởi thời gian làm tuổi xuân tiều tụy
Đào vết nhăn nơi nét đẹp mày tiên
Ăn kiệt cùng vật báu của thiên nhiên
Và gặt hái không để gì sót lại
Riêng hy vọng thơ anh còn mãi mãi
Để ca ngợi tình em bất chấp cả thời gian.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
MY VERSE SHALL STAND(*)
( Sonnet 60)
* W. Shakespeare
Like as the waves make towards the pebbled shore,
So do our minutes hasten to their end;
Each changing place with that which goes before,
In sequent toil all forwards do contend.
Nativity, once in the main of light,
Crawls to maturity, wherewith being crown’d,
Crooked eclipses’gaint his glory fight,
And Time that gave doth now his gift confound.
Time doth transfix the flourish set on youth
An delves the parallels in beauty’s brow,
Feeds on the rarities of nature’s truth,
And nothing stands but for his scythe to mow:
And yet to times in hope my verse shall stand,
Praising thy worth, despite his cruel hard.
ANH GIỮ KÍN LỜI (*)
(Bài Sonnet thứ 102)
W. Shakespeare
Tình sâu lắng dẫu mới nhìn mờ nhạt.
Bởi anh yêu có biểu hiện bao giờ
Đâu phải tình buôn bán để giàu to
Đem lời rao ra mọi nơi công bố
Tình chúng ta như mùa xuân mới rộ
Anh muốn chào qua tiếng hát bài thơ
Như sơn ca đã hót trước mùa hè
Phải dừng lại dẫu đến ngày chín mọng
Đâu phải hè ít niềm vui sống động
Khi tình ca vắng bặt giữa đêm thanh
Nhưng trỗi lên sẽ trĩu nặng cây cành
Đem ngọt ngào đánh mất niềm sâu lắng
Cũng như chim, anh giữ lời im lặng
Không muốn em phải u uẩn vì anh.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
I HOLD MY TONGUE (*)
(Sonnet 102)
W. Shakespeare
My love ís strengthen’d, though more weak in seeming;
I love no less, though less the show appeare:
That love is merchandiz’d whose rich esteeming
The owner’s tongue doth publish eveywhere.
Our love was new, and then but in the spring,
When Iwas wont to greet it with my lays;
As Philomel in summer’s front doth sing,
And stops her pipe in growth of riper days:
Not that the summer is less pleasant now
Than when her mournful hymns did hush the night,
But that wild music burthens every bough,
And sweets grown common lose their dear delight.
Therefore, like her, I sometime hold my tongue,
Because I would not dull you with my song.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét