Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Người đàn ông và hình bóng mình

Người đàn ông và hình bóng mình - L'homme et son image

Pour M.L.D.D.L.R

Un homme qui s'aimait sans avoir de rivaux 
Passait dans son esprit pour le plus beau du monde. 
Il accusait toujours les miroirs d'être faux, 
Vivant plus que content dans son erreur profonde. 
Afin de le guérir, le sort officieux 
Présentait partout à ses yeux 
Les Conseillers muets dont se servent nos Dames: 
Miroirs dans les logis, miroirs chez les Marchands, 
Miroirs aux poches des galands, 
Miroirs aux ceintures des femmes. 
Que fait notre Narcisse ? Il va se confiner 
Aux lieux les plus cachés qu'il peut s'imaginer 
N'osant plus des miroirs éprouver l'aventure. 
Mais un canal, formé par une source pure, 
Se trouve en ces lieux écartés ; 
Il s'y voit ; il se fâche ; et ses yeux irrités 
Pensent apercevoir une chimère vaine. 
Il fait tout ce qu'il peut pour éviter cette eau ; 
Mais quoi, le canal est si beau 
Qu'il ne le quitte qu'avec peine. 
On voit bien où je veux venir. 
Je parle à tous ; et cette erreur extrême 
Est un mal que chacun se plaît d'entretenir. 
Notre âme, c'est cet Homme amoureux de lui-même; 
Tant de Miroirs, ce sont les sottises d'autrui, 
Miroirs, de nos défauts les Peintres légitimes; 
Et quant au Canal, c'est celui 
Que chacun sait, le Livre des Maximes.

Bản dịch : Lê Trọng Bổng

Tặng Công tước de La Rochefoucauld. 

Có một chàng yêu mình đến độ 
Nghĩ trên đời chẳng có ai bằng 
Luôn trong đầu óc cho rằng 
Mình người đẹp nhất thế gian này rồi 
Luôn kết tội gương soi không thật 
Mãn nguyện trong sâu sắc sai lầm 
Thần số mệnh thật ân cần 
Muốn giúp chàng chữa khỏi căn bệnh này 
Bèn đem gương cho bày khắp chốn 
Để chàng nhìn đâu cũng thấy gương 
Gương trưng cửa hiệu lái buôn 
Gương treo nơi ở, trên tường, ngoài sân 
Gương trong túi các chàng phong nhã 
Trên dây lưng óng ả các bà 
Gương soi được mệnh danh là 
Cố vấn câm lặng chị em ta dùng 
Chàng yêu bản thân quá chừng 
Bèn tìm một chốn kín bưng giấu mình 
Không dám nhìn bóng hình như trước 
nhưng rồi một dòng nước trong veo 
Ngời ngời giữa cảnh đìu hiu 
In bóng chàng xuống bao nhiêu lần rồi 
Tức tối nhìn nghĩ nơi suối lặng 
Luôn hiện hình ảo tưởng hão huyền 
Chàng tìm mọi cách ngày đêm 
Tránh xa con suối êm đềm xanh trong 
Nhưng rồi cảm thấy cực lòng 
Bởi dòng nước đẹp quá chừng khó quên 

Mọi người biết, qua chuyện trên 
Với họ tôi muốn nói lên điều gì 
Cái dở mà thích bảo trì 
Sai lầm cực kỳ là việc này đây 
Tâm hồn mình trúng ngay người đó 
Bao gương trưng rạng tứ bề 
Là những ngu ngốc thuộc về người ta 
Gương vốn hoạ sĩ tài ba 
Bao nhiêu thiếu sót vẽ ra bời bời 
Còn con suối thì mọi người 
Biết là cuốn sách sáng ngời Châm ngôn

(Nguồn: 200 bài ngụ ngôn Jean de La Fontaine/ NXB Thế Giới, 2004)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét