出 塞
黃 河 遠 上 白 雲 間
一 片 孤 城 萬 仞 山
羌 笛 何 須 怨 楊 柳
春 風 不 度 玉 門 關
王 之 渙
XUẤT TÁI
Hoàng hà viễn thướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan
Vương Chi Hoán
Chú thích :
Ngọc môn quan: cửa ải ở phía tây huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc
Dịch nghĩa :
Hai câu đầu tả không gian thật vô cùng. Hoàng Hà từ trên trời xuống; một bức thành cô quạnh giữa muôn vạn đầu núi chập chùng. Con người đứng trước không gian vô cùng bỗng thấy được nổi sầu, tiếng sáo đâu đây của người Khương lại làm biến thành nổi oán than, và làm thi nhân nhớ đến: ở đây vốn vẫn thế thôi, gió xuân làm gì thổi đến tận đâỵ
1. Sông Hoàng Hà chảy xa tít tít lên cung mây trắng
2. Một bức thành trơ trọi giữa vạn đỉnh núi non
3. Tiếng sáo Khương làm sao mà nghe như oán than dương liễu
4. Gió xuân không thổi được tới Ngọc Môn Quan
Dịch thơ : Trần Trọng San
Sông Hoàng lên tít mây xanh
Núi cao muôn trượng mảnh thành cô đơn
Sáo đâu cần oán liễu dương
Gió xuân thổi đến Ngọc quan được nào
Dịch thơ : Vũ Văn Hiệu
Hoàng hà xa lẫn khói mây
Núi cao ngàn trượng vây quanh cô thành
Sáo Khương sao oán liễu dương
Gió xuân đâu thổi đến thành Ngọc Môn
Witter Bynner :
Where a yellow river climbs to the white clouds,
Near the one city-wall among ten-thousand-foot mountains,
A Tartar under the willows is lamenting on his flute
That spring never blows to him through the Jade Pass
0 nhận xét:
Đăng nhận xét