Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

CHANT D'AUTOMNE 1-2 - BÀI HÁT MÙA THU - Charles BAUDELAIRE

BÀI HÁT MÙA THU - 1
Charles BAUDELAIRE

Thoáng đâu đây đìu hiu mùa chớm lạnh
Hạ chói chan ngắn ngủi vẫy tay chào
Thu vội đến lá vàng rơi lảo đảo
Rồi âm thầm hiu hắt rụng trước sân

Đông hiện hữu trong không gian tăm tối
Bỗng run theo mùa gió chướng run môi
Mặt trời chết trong giá băng địa ngục
Tim khô cằn một khối đỏ lặng căm

Nghe chơi vơi một cành khô rơi rụng
Như oan hồn rên xiết pháp trường xa
Tâm trí tôi bỗng nhiên giao động mạnh
Nỗi sầu tư mệt mỏi nặng nề mang

Hình như có tiếng gõ đều đơn điệu
Như có ai đóng nhẹ nắp quan tài
Ai đến đấy hè đi thu lại đến
Như hồi còi giã biệt lúc chia tay

BÀI HÁT MÙA THU - 2
Charles BAUDELAIRE

Đôi mắt em , long lanh xanh màu biển
Đẹp ngọt ngào nhưng cay đắng trong tôi
Không sao đâu ! tình yêu là đóm lữa
Sáng bùng lên rồi biến mất cuối trời

Hãy thương yêu như trái tim người mẹ
Hãy thứ tha dù anh phản bội , hững hờ
Xin dịu dàng như tình nhân hay người chị
Như mùa thu êm ái nắng thu vàng

Mau lên chứ ! mộ sâu còn trống vắng
Trong lòng em anh gối mộng ban đầu
Cho anh hưởng một mùa hè cháy bỏng
Một khung trời lả lướt nắng vàng tươi 

Tôn Thất Phú Sĩ - phỏng dịch

CHANT D'AUTOMNE - 1
Charles BAUDELAIRE 

Bientôt nous plongerons dans les froides ténèbres ;
Adieu, vive clarté de nos étés trop courts !
J'entends déjà tomber avec des chocs funèbres
Le bois retentissant sur le pavé des cours.

Tout l'hiver va rentrer dans mon être : colère,
Haine, frissons, horreur, labeur dur et forcé,
Et, comme le soleil dans son enfer polaire,
Mon coeur ne sera plus qu'un bloc rouge et glacé.

J'écoute en frémissant chaque bûche qui tombe ;
L'échafaud qu'on bâtit n'a pas d'écho plus sourd.
Mon esprit est pareil à la tour qui succombe
Sous les coups du bélier infatigable et lourd.

Il me semble, bercé par ce choc monotone,
Qu'on cloue en grande hâte un cercueil quelque part.
Pour qui ? - C'était hier l'été ; voici l'automne !
Ce bruit mystérieux sonne comme un départ.

CHANT D'AUTOMNE - 2
Charles BAUDELAIRE 

J'aime de vos longs yeux la lumière verdâtre,
Douce beauté, mais tout aujourd'hui m'est amer,
Et rien, ni votre amour, ni le boudoir, ni l'âtre,
Ne me vaut le soleil rayonnant sur la mer.

Et pourtant aimez-moi, tendre coeur ! soyez mère,
Même pour un ingrat, même pour un méchant ;
Amante ou soeur, soyez la douceur éphémère
D'un glorieux automne ou d'un soleil couchant.

Courte tâche ! La tombe attend ; elle est avide !
Ah ! laissez-moi, mon front posé sur vos genoux,
Goûter, en regrettant l'été blanc et torride,
De l'arrière-saison le rayon jaune et doux !

Charles BAUDELAIRE (1821-1867) 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét