Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Arthur Rimbaud (1854 - 1891) - Pháp


Arthur Rimbaud (1854 - 1891) - Pháp

Tên đầy đủ là Jean Nicolas Arthur Rimbaud. Sinh ngày 20. 10.1854 tại Charleville, miền đông bắc nước Pháp. Mất ngày10 tháng 11 năm 1891 tại Marseille vào tuổi 37 ). Ông là một trong những người sáng lập trường phái thơ tượng trưng(Symbolisme) của Pháp, là nhà thơ nổi tiếng có công đóng góp vào sự phát triển thơ ca Pháp và có ảnh hưởng lớn tới nền vân học hiện đại.

1) Bài 1 :

Cảm giác
Arthur Rimbaud

Chiều hè xanh, dạo qua con đường nhỏ.
Giẫm lên vạt cỏ thưa, ven đồng lúa nhấp nhô.
Tôi mơ mộng, thấy chân mình mát mẻ.
Để đầu trần tắm trong ngọn gió xô. 

Tôi lặng thinh và không suy nghĩ.
Nhưng tình yêu vô tận ngập qua hồn.
Đi mãi xa như một người du mục.
Thiên nhiên tựa đàn bà cho hạnh phúc giản đơn.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG

Sensation 
Arthur Rimbaud

Par les soirs bleus d'été, j'irai dans les sentiers,
Picoté par les blés, fouler l'herbe menue :
Rêveur, j'en sentirai la fraîcheur à mes pieds.
Je laisserai le vent baigner ma tête nue. 

Je ne parlerai pas, je ne penserai rien :
Mais l'amour infini me montera dans l'âme,
Et j'irai loin, bien loin, commun un bohémien,
Par la Nature, heureux comme avec une femme.

2) Bài 2 : 

Khởi hành 
Arthur Rimbaud

Thấy đủ. Tầm mắt nhìn bắt gặp cả không gian.
Có đủ. Chiều huyên náo phố phường và mặt trời thường trực
Biết đủ. Điểm dừng lại cuộc đời. Ôi! Âm vang và tầm mắt.
Khởi hành trong luyến thương và tiếng động ơ hờ.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG

Départ 
Arthur Rimbaud

Assez vu. La vision s'est rencontrée à tous les airs. 
Assez eu. Rumeurs des villes, le soir, et au soleil, et toujours. 
Assez connu. Les arrêts de la vie. - Ô Rumeurs et Visions ! 
Départ dans l'affection et le bruit neufs !

3) Bài 3 :

Ophélie
Arthur Rimbaud

I
Trên mặt nước đen những ngôi sao lặn ngủ.
Ophelia nổi trôi như hoa huệ trắng ngần.
Bồng bềnh chậm với dải khăn choàng mạng.
Tự rừng xa nghe vẳng tiếng kèn săn. 

Thế là hơn nghìn năm qua sầu muộn.
Bóng ma nàng hiện trắng dải sông đen.
Nghìn năm qua với nỗi điên hiền dịu.
Bản tình ca, đêm gửi gió qua miền. 

Gió hôn ngực mở ra tràng hoa đẹp.
Chiếc khăn choàng trong nước khẽ đong đưa.
Hàng liễu khóc trên vai nàng run rẩy.
Sậy nghiêng mình ru vầng trán mộng mơ. 

Hoa súng rũ thở dài quanh vóc ngọc.
Như đánh thức bao phen, lay giấc ngủ, thì thào.
Từ chiếc tổ, chim vụt ra tung cánh.
Khúc hát ảo huyền làm rụng cánh vàng sao.

II
Ô! Nàng nhợt nhạt, đẹp nõn nà như tuyết!
Chết đời thơ trôi dạt bởi dòng sông.
Từ Na Uy, gió đồi cao tạt xuống.
Lời tự do thầm thĩ đắng cay lòng. 

Làm hơi thở xoăn tuyệt vời mái tóc.
Trí mộng mơ vang tiếng lạ êm đềm.
Trong tim nàng có bài ca tạo hóa.
Cây chứa lời than thở hát từng đêm. 

Đây tiếng gầm biển bao la cuồng dại.
Xô ngực thơ, hiền dịu, vẻ thuần nhiên.
Đây sáng tháng Tư, kỵ sĩ nào tuấn tú.
Ngồi bên nàng như kẻ ngốc lặng yên. 

Ôi, bầu trời! Ôi, tự do! Ôi, tình yêu!
Giấc mơ hoa khốn khổ!.
Đã tan ra như tuyết gặp lửa hồng.
Những cái nhìn siết chết lời âu yếm.
Gieo kinh hoàng khủng khiếp mắt xanh trong.

III
Và thi sĩ lại nói về sao sáng.
Tìm trong đêm, hoa đã hái lâu rồi.
Nhìn mặt nước có dải khăn choàng mạng.
Ophelia trắng ngần như hoa huệ nổi trôi.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG 

Ophélie
Arthur Rimbaud

I
Sur l'onde calme et noire où dorment les étoiles
La blanche Ophélia flotte comme un grand lys,
Flotte très lentement, couchée en ses longs voiles...
- On entend dans les bois lointains des hallalis. 

Voici plus de mille ans que la triste Ophélie
Passe, fantôme blanc, sur le long fleuve noir,
Voici plus de mille ans que sa douce folie
Murmure sa romance à la brise du soir. 

Le vent baise ses seins et déploie en corolle
Ses grands voiles bercés mollement par les eaux;
Les saules frissonnants pleurent sur son épaule,
Sur son grand front rêveur s'inclinent les roseaux. 

Les nénuphars froissés soupirent autour d'elle;
Elle éveille parfois, dans un aune qui dort,
Quelque nid, d'où s'échappe un petit frisson d'aile
- Un chant mystérieux tombe des astres d'or.

II
O pâle Ophélia! belle comme la neige!
Oui tu mourus, enfant, par un fleuve emporté!
- C'est que les vents tombant des grands monts de Norwège
T'avaient parlé tout bas de l'âpre liberté; 

C'est qu'un souffle, tordant ta grande chevelure,
A ton esprit rêveur portait d'étranges bruits;
Que ton coeur écoutait le chant de la Nature
Dans les plaintes de l'arbre et les soupirs des nuits; 

C'est que la voix des mers folles, immense râle,
Brisait ton sein d'enfant, trop humain et trop doux;
C'est qu'un matin d'avril, un beau cavalier pâle,
Un pauvre fou, s'assit muet à tes genoux! 

Ciel! Amour! Liberté! Quel rêve, ô pauvre Folle!
Tu te fondais à lui comme une neige au feu:
Tes grandes visions étranglaient ta parole
- Et l'Infini terrible effara ton oeil bleu!

III
- Et le Poète dit qu'aux rayons des étoiles
Tu viens chercher, la nuit, les fleurs que tu cueillis;
Et qu'il a vu sur l'eau, couchée en ses longs voiles,
La blanche Ophélia flotter, comme un grand lys. 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét