OHN KEATS (1795 - 1821) |
John Keats sinh ngày31 tháng 10 năm 1795 tại Moorgrat, London.
Mất ngày 23 tháng 2 năm 1821 (lúc 26 tuổi) vì bệnh phổi . . Ông được mai táng tại nghĩa trang ở Roma (Ý), trên mộ có dòng chữ đề: “Tên của người này in trên nước” (whose name was writ in water).
Lúc sinh thời, mới 8 tuổi , ông đã bị mồ côi cha, mẹ bỏ đi lấy chồng khác, anh em phải ở với bà ngoại.Năm 15 tuổi, mẹ lại mất. Tuổi thơ ông chịu nhiều bất hạnh. Ông tốt nghiệp ngành y nhưng không làm bác sĩ mà lại theo đuổi sự nghiệp văn chương . Ông là nhà thơ cùng thời với Shelley, Byron và cũng là một đại diện tiêu biểu của trường phái lãng mạn Anh và là ngôi sao sáng ở thế kỷ 19.
Mặc dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng ông đã xuất bản 3 tập thơ có giá trị, nhiều bài thơ thuộc loại hay nhất của văn học Anh và người ta đã xem ông là một thiên tài của thế giới.
* Poems (1817), tập thơ đầu nhưng đã có tiếng vang
* Endymion (1817), trường ca
- Ode to a Grecian um (1820), trường ca
- Ode to a nightingale (1819)
- La Belle Dame sans Merci (1819)
Về sau các tác phẩm được biên tập thành:
- The poetical works and other writings of J. Keats, 4 vv., ed. by Forman, 1883
- Poetical works, ed. by Arnold, 1929
- The letters, ed. by Golvin, 1891
Ngôi sao sáng
John Keats
Ngôi sao sáng! Có phải tôi không dao động như em
Không cô độc từ đỉnh cao rực chiếu
Đang canh chừng bầu trời đêm vĩnh cửu
Như ẩn sĩ thiên nhiên chưa chợp mắt bao giờ
Như giọt nước trong lành rửa tội ban sơ
Gội tinh khiết thế giới người xa thẳm
Buông mạng che để ánh nhìn dịu đắm
Trên tuyết phủ núi cao, trên những cánh đồng hoang
Vẫn giữ nguyên trong tâm thế vững vàng
Gối lên ngực người yêu trắng trong đầy đặn
Cho cảm giác mãi êm đềm sâu lắng
Luôn đánh thức tim ta nỗi rung động ngọt ngào
Nghe hơi thở của nàng âu yếm cả vì sao
Để sống mãi hoặc ngất ngây lịm chết
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Bright Star
John Keats
Bright star, would I were stedfast as thou art--
Not in lone splendour hung aloft the night
And watching, with eternal lids apart,
Like nature's patient, sleepless Eremite,
The moving waters at their priestlike task
Of pure ablution round earth's human shores,
Or gazing on the new soft-fallen mask
Of snow upon the mountains and the moors--
No--yet still stedfast, still unchangeable,
Pillow'd upon my fair love's ripening breast,
To feel for ever its soft fall and swell,
Awake for ever in a sweet unrest,
Still, still to hear her tender-taken breath,
And so live ever--or else swoon to death.
Một bài thơ khác của John Keats:
Ngày đi qua
(Sonnet)
Ngày đi qua, tất cả cũng đi qua!
Cả bộ ngực, bàn tay, vành môi, lời dịu ngọt
Hơi thở ấm, tiếng thì thầm sảng sốt
Đôi mắt trong, sóng sánh cả hồn anh.
Đã úa tàn hoa phô nụ ngày xanh
Tàn sắc đẹp nơi mắt ta nhận thấy
Cả dáng xinh trong vòng tay dạo ấy
Cả lời yêu, vẻ trong trắng thiên đường.
Đã tan rồi mùa trái cấm vương hương
Ngày hay đêm đã khép từ lễ hội
Bức màn hương của tình yêu dệt lối
Đã chối bỏ niềm vui khi bóng tối đan dày.
Kinh tình yêu, anh đọc suốt hôm nay
Xin nguyện cầu để sớm vào giấc ngủ.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
The day is gone
(Sonnet)
The day is gone, and all its sweets are gone!
Sweet voice, sweet lips, soft hand, and softer breast,
Warm breath, light whisper, tender semitone,
Bright eyes, accomplished shape, and lang'rous waist!
Faded the flower and all its budded charms,
Faded the sight of beauty from my eyes,
Faded the shape of beauty from my arms,
Faded the voice, warmth, whiteness, paradise –
Vanished unseasonably at shut of eve,
When the dusk holiday -or holinight
Of fragrant-curtained love begins to weave
The woof of darkness thick, for hid delight;
But, as I've read love's missal through today,
He'll let me sleep, seeing I fast and pray.
John Keats
0 nhận xét:
Đăng nhận xét