ĐÊM THÁNG NĂM
Afred de Musset.
Con chim rừng vẫn bay lượn hót vang
Trên cành cây , những quả trứng mới nở
Dưới ánh nắng mai cành hồng hé nhuỵ
Ánh sáng chan hoà , tan dần vụt tắt
Rồi thì thầm rơi vào khoảng trời đêm
Cuối bìa rừng cạnh mái nhà xanh lá
Cành cây khô xào xạc lối đi mòn
Cảnh vật thiêng liêng vô cùng huyền diệu
Kiếp con người chỉ một thoáng hư vô
Và đi hoài , đi mãi vào lãng quên
Tảng đá lớn thoáng trở thành tro bụi
Chết đêm nay rồi kiếp khác hồi sinh
Sự huỷ diệt sẽ tạo ra phân bón
Từ trên mồ sự sống nẩy mầm lên
Ngọn cỏ thiêng cho ta chiếc bánh ăn
Sống và chết không có gì quan trọng
Tình thương yêu đôi lúc quá sầu đau
Cho ta hôn vào thiên tài ta có
Và yêu đời , gò má vương giòng lệ
Như suối nguồn giòng nước không ngừng trôi
Ta đã yêu , bản tình ca vô tận
Những điên rồ và lo lắng mỗi ngày
Ta muốn nói và sẽ còn nói mãi
Đến khi nào cuộc tình sẽ bay đi
Và cõi đời sống chết sẽ bay theo
Hãy vứt bỏ niềm tự hào , kiêu hãnh
Khoá chặt con tim , đừng quá não nề
Tình yêu hồi sinh , hoa tàn rồi nở
Đau khổ một lần, vĩnh viễn hết đau
Tình yêu thương mãi mãi đẹp muôn đời
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
LA NUIT DE MAI
Afred de Musset.
Puisque l'oiseau des bois voltige et chante encore
Sur la branche où ses oeufs sont brisés dans le nid ;
Puisque la fleur des champs entr'ouverte à l'aurore,
Voyant sur la pelouse une autre fleur éclore,
S'incline sans murmure et tombe avec la nuit,
Puisqu'au fond des forêts, sous les toits de verdure,
On entend le bois mort craquer dans le sentier,
Et puisqu'en traversant l'immortelle nature,
L'homme n'a su trouver de science qui dure,
Que de marcher toujours et toujours oublier ;
Puisque, jusqu'aux rochers tout se change en poussière ;
Puisque tout meurt ce soir pour revivre demain ;
Puisque c'est un engrais que le meurtre et la guerre ;
Puisque sur une tombe on voit sortir de terre
Le brin d'herbe sacré qui nous donne le pain ;
Ô Muse ! que m'importe ou la mort ou la vie ?
J'aime, et je veux pâlir ; j'aime et je veux souffrir ;
J'aime, et pour un baiser je donne mon génie ;
J'aime, et je veux sentir sur ma joue amaigrie
Ruisseler une source impossible à tarir.
J'aime, et je veux chanter la joie et la paresse,
Ma folle expérience et mes soucis d'un jour,
Et je veux raconter et répéter sans cesse
Qu'après avoir juré de vivre sans maîtresse,
J'ai fait serment de vivre et de mourir d'amour.
Dépouille devant tous l'orgueil qui te dévore,
Coeur gonflé d'amertume et qui t'es cru fermé.
Aime, et tu renaîtras ; fais-toi fleur pour éclore.
Après avoir souffert, il faut souffrir encore ;
Il faut aimer sans cesse, après avoir aimé.
Alfred de MUSSET
0 nhận xét:
Đăng nhận xét