Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

MADRIGAL TRISTE - BÀI THƠ TÌNH BUỒN - Charles BAUDELAIRE

BÀI THƠ TÌNH BUỒN
Charles BAUDELAIRE

I
Không cần thiết em phải là thục nữ
Nhưng kiêu sa , lộng lẫy mắt u buồn
Đôi chút sầu quyến rủ nét thơ ngây
Dòng sông nhỏ em vào miền mộng ước
Là nụ hoa tươi thắm mãi không tàn

Vầng trán em sáng rực một niềm vui
Nhưng chất chứa một bề sâu bí ẩn
Sẽ không biết có điều gì kinh dị
Khi mây đen che kín cả bầu trời
Để hồn anh rung động đến chơi vơi

Anh yêu em , đôi mắt tròn diệu vợi
Em dỗi hờn dòng lệ chảy về tim 
Bàn tay anh không thể nào xoa dịu
Nỗi u sầu em cất giấu thật sâu
Và tuyệt vọng như linh hồn hấp hối

Anh cầu khẩn trong niềm vui Thiên Chúa 
Bài Thánh Ca mầu nhiệm đến lạ thường
Dòng lệ chảy thắm dần vào lồng ngực 
Để tim hồng sáng rực một niềm tin
Để mắt nai lóng lánh hạt kim cương

II
Em vẫn biết tim em tràn sức sống .
Dẫu tình xưa như cây chết bên đường
Vẫn trong em ngọn lửa hồng bùng cháy
Dù nghẹn lời nức nở nghẹn bờ môi
Trong khổ đau vẫn kiêu ngạo với đời

Anh yêu dấu ở trong thời mộng tưỡng
Đời thênh thang nhưng phản ảnh vô thường
Cơn ác mộng phất phơ hồn tử khí
Như gươm dao độc dược cõi trầm luân
Như súng thần sắt thép vọng xa về

Cửa khép kín để nhốt niềm sợ hãi
Đời tàn phai bất hạnh khắp muôn nơi
Chợt giật mình khi giờ chuông đã điểm
Vòng tay ôm siết chặt mối tình sầu
Ghê rợn quá trong lòng đau bất tận

Đến với anh , em nữ hoàng nô lệ
Em yêu anh trong nỗi sợ kinh hoàng
Trong đêm vắng muôn vàng lời kêu khóc
Em muốn nói nhưng linh hồn uất nghẹn
Trong tình yêu ... xin bình đẵng anh ơi !
Để anh là thần tượng của lòng em

Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch

MADRIGAL TRISTE
Charles BAUDELAIRE

I
Que m'importe que tu sois sage ?
Sois belle ! et sois triste ! Les pleurs
Ajoutent un charme au visage,
Comme le fleuve au paysage ;
L'orage rajeunit les fleurs.

Je t'aime surtout quand la joie
S'enfuit de ton front terrassé ;
Quand ton coeur dans l'horreur se noie ;
Quand sur ton présent se déploie
Le nuage affreux du passé.

Je t'aime quand ton grand oeil verse
Une eau chaude comme le sang ;
Quand, malgré ma main qui te berce,
Ton angoisse, trop lourde, perce
Comme un râle d'agonisant.

J'aspire, volupté divine !
Hymne profond, délicieux !
Tous les sanglots de ta poitrine,
Et crois que ton coeur s'illumine
Des perles que versent tes yeux !

Charles BAUDELAIRE (1821-1867)

II
Je sais que ton coeur, qui regorge
De vieux amours déracinés, 
Flamboie encor comme une forge,
Et que tu couves sous ta gorge
Un peu de l'orgueil des damnés ;

Mais tant, ma chère, que tes rêves
N'auront pas reflété l'Enfer,
Et qu'en un cauchemar sans trêves,
Songeant de poisons et de glaives,
Eprise de poudre et de fer,

N'ouvrant à chacun qu'avec crainte,
Déchiffrant le malheur partout,
Te convulsant quand l'heure tinte,
Tu n'auras pas senti l'étreinte
De l'irrésistible Dégoût,

Tu ne pourras, esclave reine
Qui ne m'aimes qu'avec effroi,
Dans l'horreur de la nuit malsaine,
Me dire, l'âme de cris pleine :
" Je suis ton égale, Ô mon Roi ! "

Charles BAUDELAIRE (1821-1867)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét