Stéphane Mallarme (1842 – 1898) - Pháp |
Tên thật là Étienne Mallarmé, sinh ở Paris và mất ở Valvins. Là nhà thơ của Pháp, giáo sư dạy tiếng Anh. Ông được xem là nhà thơ lớn của thế kỷ 19, mang tính hiện đại, đi đầu trong nghệ thuật phong trào thơ “Tượng trưng” và đã chịu ảnh hưởng sâu sắc ở Baudelaire.. Có người cho thơ ông khó hiểu vì ngữ nghĩa bí hiểm... Ở Việt Nam, trong phong trào thơ mới trước năm 1945, nhiều nhà thơ danh tiếng đã ảnh hưởng ở thơ ông.
Xuất hiện
Stéphane Mallarme
Trăng não nuột, thiên thần đầy nước mắt.
Mơ ngón tay cung trong hoa lặng yên bình..
Hơi mờ ảo cho vĩ cầm hấp hối.
Thành nỉ non lướt trắng chuỗi hoa xanh.
Đó là ngày nụ hôn đầu em ban phúc.
Nỗi yêu thương mơ mộng đọa đày tôi.
Hương đượm buồn làm cho say khéo léo.
Không hối tiếc bâng khuâng, không thất vọng đau đời.
Mùa quả mộng trong trái tim đã hái.
Tôi lang thang, dán mắt phố già nua.
Qua vỉa hè, nắng vàng buông trên tóc.
Em xuất hiện mỉm cười, cho tôi cả chiều thơ.
Tôi ngỡ thấy mũ nàng tiên rực sáng.
Trong giấc mơ đứa trẻ được nuông chiều.
Luôn để lại bàn tay hờ khép kín.
Tuyết trắng chùm, sao tỏa ngát hương yêu.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Apparition
Stéphane Mallarme
La lune s'attristait. Des séraphins en pleurs
Rêvant, l'archet aux doigts, dans le calme des fleurs
Vaporeuses, tiraient de mourantes violes
De blancs sanglots glissant sur l'azur des corolles.
- C'était le jour béni de ton premier baiser.
Ma songerie aimant à me martyriser
S'enivrait savamment du parfum de tristesse
Que même sans regret et sans déboire laisse
La cueillaison d'un Rêve au coeur qui l'a cueilli.
J'errais donc, l'oeil rivé sur le pavé vieilli
Quand avec du soleil aux cheveux, dans la rue
Et dans le soir, tu m'es en riant apparue
Et j'ai cru voir la fée au chapeau de clarté
Qui jadis sur mes beaux sommeils d'enfant gâté
Passait, laissant toujours de ses mains mal fermées
Neiger de blancs bouquets d'étoiles parfumées.
Xin giới thiệu bản dịch tiếng Anh để bạn đọc tham khảo đối chiếu.
Apparition
Stéphane Mallarme
The moon was saddening. Seraphim in tears
Dreaming, bow in hand, in the calm of vaporous
Flowers, were drawing from dying violins
White sobs gliding down blue corollas
--It was the blessed day of your first kiss.
My dreaming loving to torment me
Was drinking deep of the perfume of sadness
That even without regret and deception is left
By the gathering of a Dream in the heart which has gathered it.
I wandered then, my eyes on the worn pavement
When with the sun in your hair, and in the street
In the evening, you in laughter appeared to me
And I thought I saw the fairy with her cap of brightness
Who once on the beauty sleeps of my spoilt childhood
Passed, letting always her half-closed hands
Snow down white bouquets of perfumed stars.
Translated by Roger Fry
From Selected Poetry and Prose ©1982 by Mary Ann Caws
Reprinted by permission of New Directions Publishing Corp.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét