丹 青 引 贈 曹 霸 將 軍
將 軍 魏 武 之 子 孫
於 今 為 庶 為 青 門
英 雄 割 據 雖 已 矣
文 采 風 流 今 尚 存
學 書 初 學 衛 夫 人
但 恨 無 過 王 右 軍
丹 青 不 知 老 將 至
富 貴 於 我 如 浮 雲
開 元 之 中 常 引 見
承 恩 數 上 南 熏 殿
凌 煙 功 臣 少 顏 色
將 軍 下 筆 開 生 面
良 相 頭 上 進 賢 冠
猛 將 腰 間 大 羽 箭
褒 公 鄂 公 毛 髮 動
英 姿 颯 爽 猶 酣 戰
先 帝 天 馬 玉 花 驄
畫 工 如 山 貌 不 同
是 日 牽 來 赤 墀 下
迥 立 閶 闔 生 長 風
詔 謂 將 軍 拂 絹 素
意 匠 慘 淡 經 營 中
斯 須 九 重 真 龍 出
一 洗 萬 古 凡 馬 空
玉 花 卻 在 御 榻 上
榻 上 庭 前 屹 相 向
至 尊 含 笑 催 賜 金
圉 人 太 僕 皆 惆 悵
弟 子 韓 幹 早 入 室
亦 能 畫 馬 窮 殊 相
幹 惟 畫 肉 不 畫 骨
忍 使 驊 騮 氣 凋 喪
將 軍 畫 善 蓋 有 神
偶 逢 佳 士 亦 寫 真
即 今 漂 泊 干 戈 際
屢 貌 尋 常 行 路 人
塗 窮 反 遭 俗 眼 白
世 上 未 有 如 公 貧
但 看 古 來 盛 名 下
終 日 坎 壈 纏 其 身
杜 甫
ĐAN THANH DẪN TẶNG TÀO BÁ TƯỚNG QUÂN
Tướng quân nguỵ vũ chi tử tôn
Ô kim vi thứ vi thanh môn
Anh hùng cát cứ tuy dĩ hỹ
Văn thái phong lưu kim thượng tồn
Học thư sơ học vệ phu nhân
Đãn hận vô qua vương hữu quân
Đan thanh bất tri lão tướng chí
Phú quý ô ngã như phù vân
Khai nguyên chi trung thường dẫn kiến
Thừa ân số thượng nam huân điện
Lăng yên công thần thiểu nhan sắc
Tướng quân hạ bút khai sanh diện
Lương tướng đầu thượng tiến hiền quan
Mãnh tướng yêu gian đại vũ tiễn
Bao công ngạc công mao phát động
Anh tư phong sảng do hàm chiến
Tiên đế thiên mã ngọc hoa thông
Hoạ công như sơn mạo bất đồng
Thị nhật khiên lai xích tê hạ
Huýnh lập xương hạp sanh trường phong
Chiếu vị tướng quân phất quyên tố
Ý tượng thảm đạm kinh doanh trung
Tư tu cửu trùng chân long xuất
Nhất tẩy vạn cổ phàm mã không
Ngọc hoa khước tại ngự tháp thượng
Tháp thượng đình tiền ngật tương hướng
Chí tôn hàm tiếu thôi tứ kim
Ngữ nhân thái bộc giai trù trướng
Đệ tử hàn cán tảo nhập thất
Diệc năng hoạ mã cùng thù tương
Cán duy hoạ nhục bất hoạ cốt
Nhẫn sứ hoa lưu khí điêu tang
Tướng quân hoạ thiện cái hữu thần
Ngẫu phùng giai sĩ diệc tả chân
Tức kim phiêu bạc can qua tế
Lâu mạo tầm thường hành lộ nhân
Đồ cùng phản tao tục nhãn bạch
Thế thượng vị hữu như công bần
Đản khán cổ lai thịnh danh hạ
Chung nhật khảm lam triền kỳ thân
Đỗ Phủ
Dịch nghĩa : Nghề vẽ (Tặng tướng quân Tào Bá)
Tướng quân là con cháu Ngụy Vũ Đế,
Nay chỉ làm dân thường, cửa nhà thanh bạch.
Cái thủa chiếm đất xưng hùng tuy đã qua rồi
Nhưng vẫn giữ nếp nho nhã phong lưu.
Học viết, mới đầu học phu nhân Vệ Thước.
Vẫn bực vì chưa hn được hữu quân Vưng Hi Chi.
Mi miết vẽ không biết tuổi già sắp đến,
Xem giàu sang như mây nổi.
Trong đời Khai Nguyên thường vào gặp vua,
Đội n được mấy lần lên điện Nam Huân nhiều lần.
Hình công thần trên gác Lăng Yên đã phai màu.
Tướng quân hạ bút làm cho vẻ mặt tưi lại.
Mũ tiến triều trên đầu các quan văn,
Tên lông lớn ngang lưng các tướng võ;
Ông Bao ông Ngạc râu tóc rung rinh,
Dáng mạnh mẽ như khi đang đánh hăng.
Con ngựa Ngọc Hoa Thông của tiên đế,
Thợ vẽ đã lắm người vẽ không giống.
Hôm ấy [vua] sai dắt tới thềm son,
Nó đứng sững, cửa cung như nổi cn bão táp.
Vua bo ông rũ tri tấm lụa trắng,
Ông tập trung tinh thần chăm chú như người thợ dựng công.
Chốc lát trước mặt vua, rồng thật hiện ra,
Gạt hết lũ ngựa thường xưa nay.
Con Ngọc Hoa đang đứng trên sập vua,
Ngựa trên sập, ngựa ngoài sân giống đúc nhau.
Vua mỉm cười giục ban tặng vàng cho ông,
Quan coi ngựa, quan hầu vua đều ngẩn ng
Học trò Hàn Cán sớm theo học ông,
Cũng có tài vẽ ngựa rất giống.
Nhưng Cán chỉ vẽ "thịt, không vẽ nổi "xưng",
Nỡ làm con Hoa Lưu mất c khí thế.
Tướng quân khéo vẽ nét truyền thần,
Gặp kẻ sĩ tài giỏi cũng vẽ t chân;
Nhưng đến nay xiêu dạt trong cn binh lửa,
Lại vẽ c khách qua đường tầm thường!
Bước đường cùng gặp phường mắt trắng phàm tục;
Trên đời chưa có ai nghèo như ông
Xem đó: xưa nay những người nổi tiếng,
Suốt ngày tấm thân bị trói buộc trong vòng lận đận.
Dịch thơ : Nguyễn Phước Hậu
Tướng quân :Ngụy đế cháu con dòng
Nay chỉ dân thường sống sạch trong.
Chiếm đất xưng hùng xưa đã hết
Cuộc đời vẫn giữ nét gia phong.
Mới đầu học viết Vệ phu nhân
Vẫn hận chưa hơn Vương hữu quân
Mê hội họa quên già sắp đến
Giàu sang danh vọng tựa phù vân.
Chầu vua thường bửa buổi Nguyên Khai
Bức họa Lăng Yên nét đã phai
Đền đáp ơn lên Nam Huân điện
Tướng quân phất bút họa phô tài.
Tên lớn ngang lưng ông tướng võ
Tiến triều đội mũ các quan văn
Rung rinh râu tóc ông Bao, Ngạc
Dáng mạnh mẽ trông khí thế hăng.
Tiên vương yêu ngựa Ngọc Hoa Thông
Họa sĩ nhiều lần vẽ chẳng xong
Hôm ấy vua sai đem ngựa tới
Phi nhanh gió thổi bạt thềm cung.
Vua truyền ông rũ màn tơ trắng
Chăm chú tinh thần thợ dựng công.
Lũ ngựa tầm thường đều sợ hãi
Hiện ra trước bệ một con rồng.
Con Ngọc Hoa Thông trước bệ chờ
Ngựa sân ngựa sập giống in hơ
Mĩm cười vua giục ban vàng tặng
Coi ngựa vua quan thật ngẩn ngơ.
Học trò Hàn Cán sớm theo ông
Vẽ ngựa nổi danh cũng lắm công
Nhưng nét Hoa Lưu không khí thế
Họa ra được “thịt” chẳng ra “xương”.
Tướng quân khéo vẽ nét truyền thần
Gặp kẻ nhiều tài cũng tả chân
Xiêu dạt đến nay trong loạn lạc
Bên đường từng bửa vẽ hành nhân.
Đường cùng gặp gỡ người phàm tục
Cuộc sống ai nghèo đến tướng quân
Xem đó xưa nay người nổi tiếng
Suốt ngày lận đận để nuôi thân.
Dịch thơ : Viên Thu
Tướng quân dòng dõi Ngụy vương xưa,
Vốn thứ dân thanh bạch kế thừa.
Thưở chiếm đất xưng hùng đã dứt,
Vẫn còn phong nhã nếp văn thư.
Học qua bút pháp Vệ phu nhân,
Hờn bởi không hơn Vương hữu quân.
Mãi vẽ đến gần già chẳng biết,
Giàu sang xem nhẹ tựa phù vân.
Thưở Khai nguyên được chầu hoàng thượng,
Ân đến Nam Huân mấy lượt vời.
Tranh họa công thần đây nhạt sắc,
Tướng quân hạ bút vẽ thêm ngời.
Quan văn, đầu mão triều oai vệ,
Tướng võ, lưng cung tiễn rỡ ràng.
Bao Chuẩn, Ngạc Công râu tóc phất,
Dường đang lâm trận thật hiên ngang.
Ngọc Hoa Thông, ngựa riêng tiên đế,
Lắm họa nhân chưa vẽ giống qua.
Hôm ấy đưa ngoài thềm điện đỏ,
Cung vàng, nó đứng lộng phong ba.
Vua truyền ông mở màn tơ trắng,
Chăm chú định thần họa cố công.
Trước chúa thượng, như rồng xuất hiện,
Ngựa xưa rày sánh nó bằng không.
Ngọc Hoa đang đứng trên sàn bệ,
Ngựa trước sân, trên bệ tựa cùng.
Vua mĩm cười ban vàng tưởng thưởng,
Quan hầu, quan ngựa ngẩn ngơ trông.
Trò Hàn Cán học ông khi trẻ,
Cũng có khả năng vẽ ngựa nhiều.
Họa thịt được, xương không thể họa,
Nở làm tiêu khí thế Hoa Lưu.
Tướng quân vẽ rõ rành thần sắc,
Nhiều họa sĩ tài chỉ tả chân.
Vẫn mãi phiêu bồng trong loạn lạc,
Khách qua đường, cũng họa lần khân.
Bước cùng hay gặp phường phàm tục,
Nghèo khó như ông, hiếm cõi trần.
Xem đấy, xưa nay người nổi tiếng,
Suốt ngày lận đận trói giằng thân.
Dịch thơ : Nguyễn Minh
Tướng quân là cháu con Ngụy đế
Nay dân thường sinh kế đủ ăn
Xưng hùng thủa trước đâu còn
Nếp nhà vẫn giữ bảo tồn phong lưu
Học thư pháp ban đẩu bà Vệ
Hận không bằng quan võ họ Vương
Vẽ theo tới tóc điểm sương
Coi giàu như thể mây vương cuối trời
Thời Khai nguyên vua vời diện kiến
Được vào Nam huân điện sửa sai
Lăng Yên hình tượng đã phai
Tướng quân vẽ lại thắm tươi hơn nhiều
Mũ tiến hiền trên đầu lương tướng
Tên lông điêu đeo nặng võ quan
Dáng như lâm trận xung phong
Ông Bao, ông Ngạc tóc bồng phất phơ
Ngựa Ngọc hoa vốn phò tiên đế
Thợ lắm ngườI chưa vẽ ra hồn
Vua sai dất tới thềm son
Cửa cung như chợt nổi cơn gió dài
Vua truyèn chiếu triển khai lụa trắng
Ông tập trung trầm lắng tinh thần
Lát sau ngựa dáng như rồng
Tranh này rửa hết ngựa rông từ xưa
Tranh Ngọc hoa sập vua treo tạm
Ngựa ngoài sân so dáng giống in
Vua cười hạ chiếu ban khen
Các quan có mặt thảy nhìn ngẩn ngơ
Tró Hàn Cán sớm theo ông học
Cũng thử tài vẽ các ngựa hay
Mới được dáng, chưa có hồn
Làm Hoa lưu mất khí hùng chiến chinh
Tướng quân vẽ truyền thần nức tiếng
Gặp danh nhận vẽ tặng nhiều rồi
Bây giờ vật đổI sao dời
Kiếm ăn vẽ khách lôi thôi tầm thường
Bước đường cùng gặp phường tục tử
Trên đời chưa có kẻ buồn hơn
Những ngườI nổI tiếng như cồn
Xem ra lận đận luôn cơn cuối đời
Witter Bynner :
O General, descended from Weís Emperor Wu,
You are nobler now than when a noblẹ...
Conquerors and their velour perish,
But masters of beauty live forever.
...With your brush-work learned from Lady Wei
And second only to Wang Xizhís,
Faithful to your art, you know no age,
Letting wealth and fame drift by like clouds.
...In the years of Kaiyuan you were much with the Emperor,
Accompanied him often to the Court of the South Wind.
When the spirit left great statesmen, on walls of the Hall of Fame
The point of your brush preserved their living faces.
You crowned all the premiers with coronets of office;
You fitted all commanders with arrows at their girdles;
You made the founders of this dynasty, with every hair alive,
Seem to be just back from the fierceness of a battlẹ
...The late Emperor had a horse, known as Jade Flower,
Whom artists had copied in various poses.
They led him one day to the red marble stairs
With his eyes toward the palace in the deepening air.
Then, General, commanded to proceed with your work,
You centred all your being on a piece of silk.
And later, when your dragon-horse, born of the sky,
Had banished earthly horses for ten thousand generations,
There was one Jade Flower standing on the dais
And another by the steps, and they marvelled at each other....
The Emperor rewarded you with smiles and with gifts,
While officers and men of the stud hung about and stared.
...Han Gan, your follower, has likewise grown proficient
At representing horses in all their attitudes;
But picturing the flesh, he fails to draw the bone-
So that even the finest are deprived of their spirit.
You, beyond the mere skill, used your art divinely-
And expressed, not only horses, but the life of a good man....
Yet here you are, wandering in a world of disorder
And sketching from time to time some petty passerby
People note your case with the whites of their eyes.
Therés nobody purer, therés nobody poorer.
...Read in the records, from earliest times,
How hard it is to be a great artist.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét