Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Chàng trung niên và hai tình nhân

Chàng trung niên và hai tình nhân - L'homme entre deux âges et ses deux maîtresses

Un homme de moyen âge, 
Et tirant sur le grison 
Jugea qu'il était saison 
De songer au mariage. 
Il avait du comptant , 
Et partant 
De quoi choisir. Toutes voulaient lui plaire ; 
En quoi notre amoureux ne se pressait pas tant ; 
Bien adresser n'est pas petite affaire. 
Deux veuves sur son coeur eurent le plus de part : 
L'une encor verte, et l'autre un peu bien mûre, 
Mais qui réparait par son art 
Ce qu'avait détruit la nature. 
Ces deux veuves, en badinant, 
En riant, en lui faisant fête, 
L'allaient quelquefois testonnant, 
C'est à dire ajustant sa tête. 
La vieille à tous moments de sa part emportait 
Un peu du poil noir qui restait, 
Afin que son amant en fût plus à sa guise. 
La jeune saccageait les poils blancs à son tour. 
Toutes deux firent tant, que notre tête grise 
Demeura sans cheveux, et se douta du tour. 
«Je vous rends, leur dit-il, mille grâces, les belles, 
Qui m'avez si bien tondu: 
J'ai plus gagné que perdu ; 
Car d'hymen point de nouvelles. 
Celle que je prendrais voudrait qu'à sa façon 
Je vécusse, et non à la mienne. 
Il n'est tête chauve qui tienne ; 
Je vous suis obligé, belles, de la leçon.»

(Dựa theo truyện của Phaedrus và Aesop)

Bản dịch : Lê Trọng Bổng

Chàng trung niên tóc hoa râm 
Nghĩ nên tính chuyện trăm năm là vừa 
Trong nhà tiền mặt có thừa 
Nên cứ chọn kỹ thật ưa mới rồi 
Kiếm vợ đâu phải chuyện chơi 
Cho nên tuy gặp lắm người làm duyên 
Chàng vẫn không vội tiến thêm 
Đầu bảng chỉ có trong tim hai nàng 
Đều là gái goá lỡ làng 
Một còn hơ hớ mọi đàng tươi xinh 
Một tuy luống tuổi vẫn tình 
Nhờ vào nghệ thuật giúp mình sửa sang 
Những gì thiên nhiên phá ngang 
Khoản đãi chàng hậu, hai nàng thay nhau 
Bông lơn cười cợt vui sao 
Giúp chàng tỉa tót cho đầu mới toanh 
Vạch ra bới chải đã đành 
Lại còn nhổ tóc để anh giống mình 
Chị lớn tìm nhổ tóc xanh 
Tóc bạc còn dành chị bé vặt luôn 
Cuối cùng đầu chàng láng trơn 
Cứ như là bị một đòn chơi khăm 
Chàng nói: "Hỡi các mỹ nhân 
Tôi xin đa tạ ngàn lần ơn sâu 
Đã làm cho được trọc đầu 
Chuyện này có mất gì đâu mà buồn 
Trái lại vẫn được nhiều hơn 
Bởi bụng không còn tính chuyện trăm năm 
Cô nào cô nấy chăm chăm 
Muốn tôi phải sống y chang như mình 
Đâu ưng nền nếp bình sinh 
Tôi hằng trân trọng giữ gìn hôm mai 
Chỉ cái đầu hói là hay 
Vững vàng trụ lại từ nay cóc cần 
Xin thưa cùng các mỹ nhân 
Về bài học ấy tri ân suốt đời

(Nguồn: 200 bài ngụ ngôn Jean de La Fontaine/ NXB Thế Giới, 2004)

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Anh chàng nọ tuổi đà đứng trạc 
Trên mái đầu tóc bạc hoa râm 
Bấy giờ bụng mới nghĩ thầm 
Nếu không vợ mãi đêm nằm với ai? 
Trong tay gã tiền tài cũng lắm 
Kẻ lăn lưng mớ nắm thiếu gì 
Này tương thức, nọ tương tri 
Ai không săn sóc, hắn thì mần thinh 
Việc kén vợ phân minh là phải 
Trong mấy người đi lại chạ chung 
Có hai chị ả góa chồng 
Xem trong ý gã ra lòng yêu thương 
Một thím nọ xuân đương vừa độ 
Còn thím kia khí mõ mất rồi 
Nhưng mà son phấn khéo nhồi 
Phai đâu tô đó coi người cũng xinh 
Trong những lúc mặn tình gần gụi 
Ả đua nhau sửa búi củ hành 
Tóc râm còn mấy đám xanh 
Nàng thì nhổ tuột cho nhanh bao giờ 
Còn tóc bạc phơ phơ trên mái 
Thì nàng kia cũng lại nhổ phăng 
Để cho đũa lệch hóa bằng 
Bỗng dưng có tóc ra thằng trụi trơn 
Chàng biết ý nổi cơn tức giận 
Đoan quyết ngay từ bận này chừa 
Thôi thôi đừng khéo ỡm ờ! 
Tôi can các chị đừng vờ thương yêu 
Đây đã trải bấy nhiêu ý tứ 
Đã biết đường cư xử các bà 
Đành rằng không vợ đến già 
Đầu này dẫu trụi nhưng mà biết khôn

(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét